Một trăm lượng bạc?
Chừng ấy bạc, đủ để sắm mấy bộ trang sức tinh xảo, cũng đủ để mua về vô số chuỗi ngọc châu báu lấp lánh!
Muốn đưa con khỉ ngọc từ kho nhà Thẩm Đường Ninh ra cũng chẳng phải việc gì khó, Thẩm Phương Dung giấu kín sự phấn khích trong lòng, dịu giọng nói:
“Thì ra là Tạ tiểu thư để mắt tới con khỉ ngọc ấy, vậy cũng là điềm lành, lộc quý có mắt nhìn người. Giá cả thì… cũng không khó để thương lượng.”
Thế là Phùng Như liền từ tay Thẩm Phương Dung mà mua được con khỉ ngọc kia. Nàng nhận ba trăm lượng bạc từ Tạ Gia Dư, lại còn ngậm ngùi bỏ túi riêng hai trăm lượng, coi như chút “lộc hoa hồng”.
Phùng Như sau đó nói với Tạ Gia Dư rằng, con khỉ ấy vốn là lễ vật của Bình Ninh Hầu – thúc phụ Thẩm Đường Ninh – cố ý mua về để tặng cho chất nữ, sau nàng xuất giá thì để lại trong nhà, suy cho cùng, món đồ ấy vẫn thuộc về Thẩm phủ chứ chẳng phải riêng mình Thẩm Đường Ninh.
Huống hồ, Phùng Như thừa hiểu, Thẩm Đường Ninh tuyệt đối sẽ không dám kể thật với Tạ Gia Dư rằng món đồ đó là do Tiêu Nghiên tặng. Nếu mở miệng, chẳng phải là đưa nhược điểm vào tay người ta hay sao?
Vậy nên việc nàng từ tay Thẩm Phương Dung mua lại món lễ vật, lại càng thêm danh chính ngôn thuận.
Tạ Gia Dư được món ngọc quý, vui mừng khôn xiết, còn thưởng thêm cho Phùng Như không ít trang sức ngọc ngà, ai nấy đều hoan hỉ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT