Dù cho đã là chuyện đã qua, chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc Tạ Chiêm giương cung nhắm mũi tên về phía nàng, lòng Đường Ninh vẫn còn run rẩy. May mắn thay, tất cả chỉ là trò đùa dọa người của Tạ Chiêm, kéo dài cũng không bị tổn thương gì nghiêm trọng.
Từ nay về sau, ngàn vạn lần cũng không được chọc tới vị Diêm Vương sát tinh ấy nữa, tốt nhất là đừng gặp, đừng dây vào.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve Kéo Dài, trong lòng âm thầm nguyện thầm như thế.
…
Mỗi ngày, Đường Ninh đều đích thân bôi thuốc, cố định vết thương cho Kéo Dài, không dám lơ là nửa phần. Cũng chẳng dám đưa nó ra ngoài lồng sưởi gió. Dạo gần đây, Kéo Dài suốt ngày ủ rũ, chỉ có Tiểu Hôi ở bên bầu bạn. Đường Ninh nhìn một người một thú ủ rũ cạnh nhau, thầm nghĩ dáng vẻ hai đứa bây giờ càng ngày càng giống nhau rồi.
Hôm ấy, Tạ Gia Dư cùng biểu tỷ là Phùng Như đến phủ thăm hỏi.
Vị hôn phu của Tạ Gia Dư là Vệ Hoàn, xuất thân từ phủ Trịnh Quốc công. Hai nhà Tạ – Vệ vốn là chỗ thân tình nhiều đời, Tạ Gia Dư và Vệ Hoàn cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, nửa năm trước vừa mới định hôn, hẹn đến khi nàng cập kê thì thành thân.
Dịp này lại trùng với đại thọ sáu mươi của Vệ thái phu nhân. Bà yêu thích cầm kỳ thư họa, đặc biệt say mê khúc “Y lan thảo”, một khúc đàn cổ vang danh thanh nhã. Tạ Gia Dư muốn nhân dịp mừng thọ mà dâng khúc nhạc ấy, một lần kinh diễm toàn trường, để lấy lòng người lớn và gây ấn tượng với nhà trai.
Nhưng khổ nỗi, Tạ Gia Dư từ bé đã không giỏi đàn, mà “Y lan thảo” lại yêu cầu thanh âm nhẹ nhàng, phiêu dật như tiên, hàm chứa vẻ thoát tục của nữ tử kiều nhã. Nàng đàn đi đàn lại đều không lột tả được tinh thần khúc nhạc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT