Trong lòng Tạ Chiêm dâng lên một linh cảm khó tả—dường như con đường hắn đang đi, chính là bóng hình lặp lại của một người đã khuất.
Năm xưa, Cảnh Trung Thận cũng từng nhậm chức Tiết độ sứ ba trấn. Nhưng chỉ hai năm sau khi bị biếm trích, đến mùa xuân, bệnh cũ tái phát, ông ngã bệnh rồi mất tại Liêu Đông lạnh giá.
Giờ đây, mọi thứ trước mắt đều quen thuộc đến rợn người—vị trí kia, chức vị kia, đến cả mùa gió thổi qua cũng giống hệt.
Cuối cùng, hắn cũng hiểu ra hàm ý của câu nói đêm Trung Thu năm ấy—lời bói toán của đạo trưởng mà phu thê bọn họ vô tình gặp gỡ: “Kháng long hữu hối.”
Lời ấy, chẳng qua là nhắc nhở hắn rằng: rồng nếu ngược thiên mệnh mà bay cao, ắt gặp tai ương. Công danh rực rỡ, chưa hẳn là điều nên mong cầu.
Thì ra, khi vận mệnh còn chưa kịp xoay chuyển, đã có người thay trời chỉ lối. Chỉ tiếc, năm đó hắn tuổi trẻ cuồng vọng, đâu nghĩ người có thể hại mình, lại chính là người thân cận nhất. Và Đại Hạ sụp đổ… cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc.
Gió đêm buốt lạnh, tạt lên mặt khiến da thịt đau rát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT