Sinh bệnh, kỳ thực chẳng qua chỉ là cớ để che giấu với mẫu thân. Bởi Thẩm Đường Ninh hiểu rõ, nếu để nương biết được chân tướng, với tính tình cứng cỏi của người, há lại dễ dàng buông tay để nàng một mình rời đi?
Cho nên, khi nàng nói với mẫu thân rằng mình muốn hồi kinh thăm cữu cữu và Vương thị, Ôn thị chỉ khẽ chớp mắt đã đoán được dụng ý trong lòng nữ nhi.
“Đứa bé ngốc này, chẳng lẽ không thể thôi đi sao? Nhà mình ai nấy đều bình an sống ở Trấn Giang, chẳng phải tốt lắm rồi ư?”
Người phụ nhân hơn bốn mươi, tóc đã điểm sương, nước mắt rưng rưng mà hỏi.
Bà không còn đủ can đảm để chịu đựng một lần chia ly nữa.
Từ ngày phu quân mất tích, một mình thủ tiết nuôi con, Ôn thị chưa từng bước thêm bước nữa. Vì con gái, bà chịu mọi cay đắng nhẫn nhục, cả đời quanh quẩn nơi khuê phòng, chỉ mong con được bình yên lớn lên.
Giờ đây giang sơn mới định, thiên hạ thoát loạn, cứ ngỡ một nhà sẽ lại đoàn viên. Nào ngờ, con rể lại bị vu hãm giam vào ngục, gia đình vừa mới yên ổn liền tan nát.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play