Gió rét căm căm, từng đợt lạnh buốt xuyên thấu qua da thịt, ngoài thành, cành khô nơi lão thụ khẽ rung "kẽo kẹt", lặng lẽ lay động trong sắc trời xám trắng mịt mờ. Mặt đất đóng băng cứng đờ, lối đi khúc khuỷu, khắp nhân gian như chỉ còn lại âm u và lạnh lẽo.
Người áp giải Tạ Chiêm là sáu lính áp giải và một vị thái giám. Vị thái giám ấy họ Viên, tên Vĩnh Lộc. Nhìn thấy hai huynh đệ Tạ gia còn muốn đưa tiễn thêm đoạn nữa, Viên công công liền giơ tay ngăn lại, hướng Tạ Duệ cùng Tam lang khẽ nhún người:
“Chiếu theo phép nước, xin nhị vị công tử dừng bước từ đây.”
Tạ Duệ liền bước lên đưa một túi bạc nặng tay, thấp giọng nói:
“Viên công công, chỉ là vài lời tiễn biệt, mong ngài rộng lòng.”
Nào ngờ Viên Vĩnh Lộc khẽ hừ lạnh một tiếng, không thèm liếc nhìn túi bạc, trực tiếp hất rơi xuống đất. Giọng hắn âm hiểm, lạnh tanh:
“Còn tưởng ngươi vẫn là Tam trấn tiết độ sứ oai phong lẫm liệt, Trấn Quốc công thế tử vang danh một thuở? Ta khuyên một câu, phượng hoàng rụng lông, cũng không bằng gà mái què!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play