Khi ấy, nàng còn trẻ dại, tính tình ương bướng, trong lòng lại mang nhiều mộng tưởng mơ hồ. Tạ Chiêm không mảy may nghĩ cho nàng, nàng lại càng cố chấp cho rằng khối ngọc bài kia là vật hệ trọng.
Nàng là vị hôn thê của chàng, ngày sau là thê tử danh chính ngôn thuận, là nữ nhân quan trọng nhất đời chàng. Nếu đã như thế, cớ gì chàng không thể trao vật ấy cho nàng?
Thậm chí vào lần cuối cùng nàng năn nỉ xin lấy, chàng vẫn cương quyết không chịu, khiến nàng tức giận đến mức lén lấy trộm khi thay y phục cho chàng. Cũng bởi hành động ấy, mà hai người cãi cọ long trời lở đất.
Chính là lần ấy, Thường Lệnh Dao mới hay, khối ngọc bài kia là di vật duy nhất mẫu thân để lại cho Tạ Chiêm, vì thế chàng mới xem như báu vật, không nỡ rời tay.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, nàng thật sự hối hận khôn nguôi. Nếu không phải Hoàng hậu nương nương đích thân ra mặt nói lời xin tội thay, được chàng nể mặt tha cho một lần vô tri nhất thời, e rằng hôm nay Tạ Chiêm cũng chẳng còn để ý tới nàng nữa rồi.
Khối ngọc bài năm đó nàng cầu mãi không được, nay lại nằm trên cổ nữ nhân nàng ghét nhất – tình địch chướng mắt, hỏi sao lòng nàng chẳng dấy lên oán hận! Chỉ trong chớp mắt, hai mắt đỏ hoe, như kẻ điên dại nhào đến giật lấy.
Cẩm Thư, Thiều Âm cùng đám nha đầu bên cạnh đều hoảng hốt lao lên can ngăn. Nha hoàn của Thường Lệnh Dao là Hồng Thược cũng không chịu kém, cả nhóm quấn vào nhau giằng co một hồi mới miễn cưỡng tách được hai người ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT