Tuy rằng Thẩm Đường Ninh từng giúp chàng mấy lần thay thuốc, cởi áo ngoài để bôi dược, nhưng lúc này thấy hắn không chút ngượng ngùng phô bày thân thể trước mặt mình, nàng vẫn cảm thấy vô cùng lúng túng. Vội vã cụp mắt xuống, nàng khẽ nói:
“Đó là việc của ngài, tự mình nghĩ cách đi.”
Nàng vừa xoay người định rời đi, liền bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy vai, ép nàng quay trở lại.
“Cớ gì mỗi lần ta đến gần, nàng đều nhíu mày với ta?” Giọng Tạ Chiêm trầm thấp mang theo uất ức. “Ta nghĩ nàng thấy Cẩm Thư đến, trong lòng hẳn sẽ vui mừng lắm.”
Thẩm Đường Ninh cười nhạt:
“Ta làm sao cao hứng được? Con đường từ kinh thành đến đây nguy hiểm trùng trùng, chẳng lẽ ngài không rõ hơn ta? Vì sao không thương lượng trước mà lại nhất quyết đưa Cẩm Thư tới? Bên cạnh ta chẳng lẽ thiếu người hầu hạ? Tạ tướng quân, ta nào dám nhăn mặt trước ngài? Ngài chỉ cần một lời đã có thể quyết định sinh tử của người khác, không hài lòng liền nổi giận đùng đùng. Ta… đâu dám chọc giận ngài?”
Từ sau khi biết được Thẩm Đường Ninh bị hiểu lầm, rằng ngọc bài kia vốn do Tiêu Nghiên tự ý làm vỡ, Tạ Chiêm mới dần tỉnh ngộ. Sau lại, Triệu Khánh còn nói thêm: nếu không phải vì Tiêu Nghiên cố tình kéo dài cứu viện, e rằng đã không có nhiều binh sĩ và dân thường vô tội thiệt mạng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play