Tính tình người kia, kỳ thực cũng chẳng phải quá xấu xa, chỉ là quá mức ngạo mạn, chuyện gì cũng không chịu hạ mình, lại thêm tính khí nắng mưa thất thường. Cứ như thể đúc từ khuôn sắt mà ra, khi giận thì tựa sấm rền giông bão, chẳng thể dung được người trái ý, mà lúc vui vẻ lại không dễ bộc lộ sắc mặt.
Thẩm Đường Ninh bây giờ đã quá quen với nết tính ấy của hắn, nên thường ngày cũng không dám tùy tiện chọc vào.
Chỉ là nàng rất ít khi thấy hắn lộ vẻ mỏi mệt hay nỗi lòng bất an. Vậy nên hôm nay, khi trông thấy ánh mắt hắn ánh lên đôi phần thất vọng, trong lòng lại có chút mềm nhũn, thấy hắn phút chốc trở nên mong manh yếu đuối, lại không đành lòng từ chối.
Tạ Chiêm cũng chính là nắm rõ nhược điểm đó của nàng, quả nhiên vừa nói xong mấy câu kia, nàng liền không còn phản đối, ngoan ngoãn tiếp lấy chén rượu vàng óng hắn đưa sang.
Hắn không nói sai, rượu kia không hề cay nồng như tưởng, mà lại phảng phất hương vị thanh nhã. Rượu nhẹ, ngọt mà không gắt, trong trẻo lại thơm lâu, hệt như một khúc đàn vang giữa tiết thu thanh tịnh.
...
"Không, không được… ta uống nữa thì say mất thôi…"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play