Viên tỷ nhi bỗng bật khóc nức nở, khiến bà vú Tống thị hoảng hốt, vội vàng gạt Thái ca nhi sang một bên, lao tới ôm lấy tiểu thư.
Thẩm Đường Ninh vội đứng dậy, đỡ lấy nữ nhi từ tay Tống thị, nhẹ nhàng dỗ dành. Nhìn đôi tay trắng nõn của con, nàng không khỏi đau lòng—trên cổ tay nhỏ xíu đã hằn lên vài vệt đỏ. Đôi mắt long lanh như hai hạt nho giờ đỏ hoe, nhưng may mắn là ngoài vết hằn ấy, thân thể bé bỏng không có chỗ nào khác bị thương.
Tô thị thấy Tống thị đẩy con mình thì lòng đã khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cố nén giận, một tay kéo Thái ca nhi lại, giọng không mấy ôn hòa:
“Chỉ là một chuỗi bồ đề nho nhỏ, có đáng giá mấy đồng đâu mà con phải giành giật đến thế? Mau để nương xem con có bị thương gì không!”
Thẩm Đường Ninh vẫn đang dịu dàng xoa xoa bàn tay mũm mĩm đỏ rực của Viên tỷ nhi, trong lòng ban đầu chỉ nghĩ là chuyện trẻ con giành đồ chơi, nên cũng không so đo. Nhưng lời của Tô thị lại như châm lửa vào lòng nàng.
Chuỗi bồ đề kia... há phải vật tầm thường? Đó là tâm ý của mẫu thân nàng, tự tay lên miếu cầu phúc mang về cho Viên tỷ nhi. Giờ lại bị xem như món đồ không đáng giá, bị giật lấy, rồi còn bị người ta xem thường như thế!
Chưa dừng lại ở đó, Tô thị lại cười nhạt, buông lời châm chọc:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT