Thấy vẻ mặt nhịn cười của thiếu niên, Kim Nhiễm còn có gì không hiểu: “Được lắm, con dám lừa dì!”
Giang Hứa Lê kiên quyết không thừa nhận: “Tại tôi sao, rõ ràng là dì tự nghĩ lung tung.”
Kim Nhiễm vờ đánh người, Giang Hứa Lê liền xoay người chạy. Cậu cao lớn chân dài, Kim Nhiễm có chút đuổi không kịp—thực ra, nếu thực sự muốn đuổi thì không phải là không được, nhưng vì cô giữ hình tượng nên hoàn toàn không dùng hết sức.
Con gái luôn chú trọng phong thái. Dù trời đã tối, dù đường phố vắng tanh nhưng Kim Nhiễm vẫn giữ thái độ thanh lịch, tao nhã.
Đến khi Giang Minh Sách lái xe đến, ngoài đôi má ửng đỏ, từ đầu đến chân Kim Nhiễm, ngay cả sợi tóc cũng toát lên vẻ tinh tế không chê vào đâu được. Trong khi đó, Giang Hứa Lê đã bị gió thổi cho đầu tóc bù xù, nếu không nhờ vẻ ngoài đẹp trai chống đỡ, người ta còn tưởng cậu là người vô gia cư ở đâu chạy ra.
Cậu ngửa cổ uống cạn ngụm nước có ga cuối cùng, ném chính xác vào thùng rác, rồi mở cửa xe bước vào. Cậu không nhìn thấy vẻ mặt chán ghét thoáng qua của người bố.
Ăn xong đồ nướng, ba người về đến nhà đã là chín giờ tối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play