“Ơ?”
Cố Trạch Dật nghe vậy không khỏi “ơ” một tiếng, quay đầu nhìn về phía cô chị gái lớn kia, chớp chớp mắt, vừa đi nắm tay Cố Vãn, vừa cười tủm tỉm nói: “Chị gái lớn, đã lâu như vậy rồi, chị vẫn còn nhớ ngọc bội của em sao?”
Nói rồi, cậu bé theo thói quen sờ lên cổ. Ai ngờ sờ không thấy gì. Cố Trạch Dật sững sờ một chút, bỗng nhiên nhớ ra mấy ngày trước mình ăn linh tinh bị dị ứng, dẫn đến khắp người nổi mẩn đỏ, vừa đỏ vừa ngứa, cậu bé ngại đeo hồ lô ngọc vướng víu nên thuận tay tháo xuống đặt trên tủ đầu giường.
Ngượng ngùng gãi gãi gáy, rồi sau đó cậu bé cười xin lỗi Vương Thanh Thanh: “Hồ lô ngọc bị em để ở nhà quên đeo rồi, chị gái lớn, chị muốn xem hồ lô ngọc của em sao? Em bảo Cố Thất về nhà lấy cho.”
Vương Thanh Thanh vừa nghe, vội vàng xua tay: “Không cần không cần, cô chỉ là muốn xác nhận một chút thôi, cháu đã thực sự có, vậy thì cô nghĩ cô đã có đáp án rồi.”
Dứt lời, nàng lập tức nhìn về phía Cố Vãn. Những người khác nghe đến đó, cũng mơ hồ hiểu ra điều gì, sôi nổi nhìn về phía Cố Vãn.
Mặc Bắc Thâm nghe vậy, đôi mắt đen láy như mực ánh lên vẻ hiểu rõ, trách không được chị dâu hai lần đầu tiên nhìn thấy A Vãn đã cảm thấy hồ lô ngọc của A Vãn quen thuộc, nói là đã từng gặp cái tương tự ở nơi khác, thì ra là Cố Trạch Dật cũng có một chiếc hồ lô ngọc y hệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT