Bởi vì Hồng Nhất Đường sẽ không cố ý đi tìm Thiên Quyến Thần Sư hay thiên tài Võ Đạo để chiêu mộ. Đối với gã mọi thứ đều là tùy duyên, trong những người mà gã thu nhận, nếu có ai thích hợp luyện võ thì gã sẽ truyền thụ một hai, không thích hợp thì thôi, gã cũng chẳng cưỡng cầu.
Cũng vì vậy nên người Kiếm Môn đều rất công chính bình thản, nội tình vững chắc, nhưng muốn nói tới kinh diễm thì đành chịu, nếu có kẻ thiên tài tu luyện như vậy thì Kiếm Môn đã sớm xuất hiện Đấu Thiên.
Hồng Nhất Đường cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào những đứa trẻ nhà mình, quan điểm của gã là trong loạn thế như này, chỉ cần có chút sức tự vệ là đủ.
Ngoài ra thì sau khi rời khỏi đây, đừng làm chuyện gì xằng bậy, về phần đối phương có thừa nhận hay không thừa nhận là người của Kiếm Môn, hoặc là thay đổi địa vị, đầu nhập vào những tổ chức khác thì gã đều không thèm để ý.
Thời khắc này, Lưu Long chỉ yên lặng lắng nghe.
Mãi tới khi Hồng Hạo nói xong, ông mới mở miệng hỏi: "Vậy những năm qua Kiếm Môn đã thu dưỡng rất nhiều người sao?"
"Ta cũng không rõ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT