Hắn vừa nhìn thấy một chiếc xe, tuy rằng trên đường phố đầy rẫy các loại xe na ná nhau, nhưng cũng chỉ là xe cơ bản nhất, chín trên mười chiếc đều là loại tương tự, nhưng... Lý Hạo nhớ rõ biển số xe này!
Lý Hạo, kẻ có thể được nhận vào Ngân Thành cổ viện, tự nhiên cũng có chỗ hơn người.
Trí nhớ tốt, đây là điều gần như bắt buộc.
Nếu không có bất kỳ ưu điểm nào thì làm sao hắn lại được Viên lão sư coi trọng, tiến vào cơ sở ngầm to lớn của Viên lão và trở thành học trò của ông?
"Có điều gì đó không ổn, chiếc xe ấy đi cùng chiều với ta lúc nãy. Ta đi không nhanh nên nó đã vượt qua và rời đi khoảng 7 phút trước!"
Trong 7 phút, với vận tốc như vậy, tiếp tục lái xe về phía trước, phía trước là một đoạn đường thẳng và không có điểm đỗ phù hợp.
Dù đã làm xong công chuyện thì cũng không thể lái xe trở lại nhanh như vậy.
Lúc bấy giờ đối phương lái xe ngược chiều, đối mặt với Lý Hạo, điều này nói rõ sau khi rời đi trước Lý Hạo không bao lâu thì y đã quay đầu xe.
Sắc mặt Lý Hạo vẫn thản nhiên như trước, nhưng trong lòng lại đang vô cùng chấn động.
"Trước đây chưa từng có, hôm nay là lần đầu tiên... thật sự có người theo dõi ta?"
"Tại sao?"
Ngay sau đó, Lý Hạo liền nghĩ đến một khả năng, có lẽ việc hắn báo cáo vụ án với Vương Kiệt đã bị lộ!
"Có nội gián trong Tuần Kiểm Ti!"
"Rất có khả năng là ở đội chấp pháp!"
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lý Hạo, trong lòng không khỏi nặng nề.
Tuy rằng rất có thể chỉ là một lần quay đầu xe trùng hợp, nhưng một kẻ đang mang nặng tâm sự như Lý Hạo lại không dám tùy tiện xem đó chỉ là việc ngẫu nhiên.
Mọi sự trùng hợp cần được coi như đã chuẩn bị từ trước.
"Vương trưởng phòng đã đến gặp đội chấp pháp và nói với họ về vụ tự thiêu. Nếu ai đó trong đội chấp pháp biết ta đã lật lại vụ án thì họ sẽ để mắt đến ta! Nếu đội chấp pháp có nghi vấn có thể trực tiếp hỏi ta, không cần phải theo dõi. Bởi nguyên nhân ta đặc biệt chú ý đến vụ án chỉ vì bạn học của mình, đây là lẽ thường mà mọi người đều nghĩ."
"Trước đây, mỗi người báo án nhìn thấy huyết ảnh sẽ sớm bị phát hiện. Kỳ thực, từ lâu ta đã cảm thấy Tuần Kiểm Ti có nội ứng của huyết ảnh hoặc là Tuần Dạ Nhân!"
Trong những tư liệu mà Lý Hạo xem qua, người báo án nhìn thấy huyết ảnh đều sớm chết hoặc biến mất rồi.
Tất nhiên, nếu không cố ý quan tâm thì thực sự rất khó phát hiện.
Rất nhiều tuần kiểm nhận được loại án này thì chỉ ghi nhận chiếu lệ cho xong, cứ ghi lại một cách tùy tiện và sẽ không thăm hỏi gì thêm, bởi vì bọn họ coi đó chỉ là lời nói vô căn cứ.
Tuy nhiên, lại có một người chú ý.
Việc này thể hiện điều gì?
Nó cho thấy rằng phải có người trong Tuần Kiểm Ti đặc biệt chú ý đến lời khai của nhân chứng, chỉ cần có người báo án, nó sẽ sớm được một nhóm người khác biết được.
"Hiện tại ta đang bị nhắm đến sao?"
"Vì ta trình vụ án tự thiêu lên nên những người này muốn xác định có phải ta đã tình cờ nhìn thấy huyết ảnh hay không à?"
"Lúc Tiểu Viễn chết vào năm ngoái, ta không dám nói là mình nhìn thấy huyết ảnh, cho nên rất có thể bọn họ sẽ cho là ta tình cờ phát hiện thông qua tư liệu chứ không phải vì ta có thể trực tiếp nhìn thấy, bởi theo lẽ thường, ta mà thấy được thì đã phải báo án từ lúc đó rồi mới phải."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lý Hạo đã suy nghĩ rất nhiều cũng phân tích rất nhiều.
Dù sao thì hắn cũng là tuần kiểm cấp ba, còn là tuần kiểm vừa phát hiện ra có vấn đề trong vụ án tự thiêu.
Lý Hạo đoán rằng cho dù có người thông đồng với huyết ảnh thì y cũng sẽ không đối phó với hắn vào lúc này, ngược lại, nếu vụ tự thiêu có vấn đề, thậm chí có thể gây thêm rắc rối càng lớn hơn mới đúng.
"Càng ngày càng thú vị!"
Lý Hạo hừ lạnh trong lòng, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì, giống như không phát hiện dị thường, vẫn tiếp tục đạp xe.
Mà chiếc xe Ngân - 7219 hắn đang nhìn cũng nhanh chóng biến mất.
...
Ngân - 7219.
Trên chiếc xe vừa đi ngang qua mặt Lý Hạo, lúc bấy giờ ngoài một nam tài xế trung niên, thì trên xe còn có một người phụ nữ trung niên dáng vẻ tầm trung ngồi bên cạnh.
Trông họ giống một cặp vợ chồng lớn tuổi bình thường, không có gì đặc biệt.
"Không phát hiện gì."
Lái xe rời xa Lý Hạo, trong xe im lặng một hồi, người phụ nữ mới thấp giọng nói một câu.
Tài xế lái xe dường như không nghe thấy.
Hồi lâu sau, y mới bình tĩnh đáp: "Có lẽ chỉ là tình cờ. Hắn chú ý tới vụ án tự thiêu chỉ vì cái chết của Trương Viễn. Trương Viễn và hắn là bạn thân."
Người phụ nữ khẽ gật đầu.
Bầu không khí trong xe lại rơi vào trạng thái im ắng.
Sau khi quẹo qua một khúc cua, người tài xế bỗng lên tiếng: "Không loại trừ khả năng khác. Cứ tiếp tục quan sát từ xa đi. Gần đây phải cẩn thận một chút. Những kẻ phiền phức kia sắp đến Ngân Thành rồi."
"Đã rõ!"
Người phụ nữ nghiêm mặt đáp, nàng biết người lái xe đang nói về ai, đám người nọ thực sự rất đáng ghét.