“A Yến, mắt cậu bị sao thế?”
Giữa giờ nghỉ, Lữ Vệ Dương thấy Bách Yến ngồi ở ghế nghỉ chân, một tay che mắt nên hỏi.
Bách Yến đáp: “Mí mắt thỉnh thoảng co giật, tạo thành phản xạ thôi.”
Lữ Vệ Dương bĩu môi: “Tôi nói thật đấy, cậu không thể nói bình thường được à? Đóng kịch xong chưa? Chẳng phải mí mắt giật thôi sao.”
Từ lúc Lạc Gia nói xong câu “thề son sắt báo đáp” vừa rồi, mí mắt Bách Yến liền giật liên tục, như thể điềm báo chẳng lành.
Còn Lạc Gia thì cái kiểu vô tâm vô phổi, đã sớm chạy đi gặp mấy bạn học lớp khác. Xem ra tờ đơn xin chuyển trường kia chính là mục đích duy nhất của cậu ta.Đôi lúc, Bách Yến cảm thấy mình giống như một công cụ, dùng xong là bị bỏ.
Nửa tiết sau của môn thể dục học ngoài sân. Vừa đến, Lạc Gia liền thấy bạn bè trong lớp có gì đó lạ lạ, phần lớn đều cầm điện thoại cúi đầu gõ chữ.Đây chẳng phải là tiết thể dục sao, cầm điện thoại làm gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play