Lạc Gia sững người. Câu hỏi này là gì vậy?
“Dĩ nhiên là tôi về nhà.”
Nhưng Bách Yến lại giống như chẳng nghe thấy, cứ im lặng nhìn cậu chằm chằm.
Bị ánh mắt ấy nhìn đến mức không tự nhiên, Lạc Gia rút tay ra theo bản năng, nhưng đối phương giữ rất chặt, giãy mãi cũng không ra, cuối cùng đành mặc kệ luôn.
Cậu nghĩ: Cậu muốn giữ thì cứ giữ, nhớ buông tay ra là được.
Nước mưa lạnh buốt thấm qua da thịt, lúc này Bách Yến như sực tỉnh, mới buông lỏng tay ra.
Lạc Gia xoay cổ tay, làn da trắng nhợt để lại một vệt đỏ, giống như dấu ấn mờ mờ của ai đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play