Từ Nhĩ:
“Thế thì tại sao anh ấy lại kết bạn với anh?”
Từ Nhĩ:
“Anh là cái gì ghê gớm lắm à?”
Từ Thần lại bị hỏi nghẹn họng.
Cậu ta thậm chí có thể tưởng tượng ra nét mặt của anh mình lúc đó, ánh mắt đầy khó hiểu:
“Anh ấy còn đồng ý kết bạn với anh, thì sao lại không kết bạn với em được?”
Từ Thần:
“Câu hỏi hay đấy!”
Từ Thần:
“Em còn đang định hỏi ngược lại anh đây!”
Thật sự thì giờ Từ Thần bắt đầu nghi ngờ luôn cái tài khoản của Tống Duệ Trì là giả rồi. Nếu không phải chuyện này có Từ Nhĩ chứng kiến tận mắt, thì cậu ta tuyệt đối không tin nổi đâu.
Từ Thần lại hỏi:
“Sau đó hai người có nhắn thêm gì nữa không?”
Từ Nhĩ:
“Không.”
Từ Thần:
“Ừ thôi được.”
Từ Thần:
“Vậy cứ thế đi, anh có WeChat của ảnh tức là em cũng có rồi.”
Cuối đoạn trò chuyện, Từ Thần không quên dặn lại:
“Anh tuyệt đối đừng gửi danh thiếp của em cho người ta nhé, mất mặt lắm. Đến đây là được rồi.”
Thoát khỏi khung chat với Từ Thần, Từ Nhĩ lập tức mở app đặt đồ ăn, vài thao tác là chọn xong sẽ ăn gì tí nữa. Rồi thì… cậu rơi vào trạng thái không-biết-làm-gì.
Ra khỏi giường, rửa mặt sơ sơ, bật máy tính lên, F5 vài cái desktop, rồi lại đi ra ban công… tưới cây.
Thật sự là… chán muốn xỉu.
Bạn bè vẫn hay bảo cậu không ngồi yên được. Nghĩ lại thì… đúng là có lý.
Lúc này, Từ Nhĩ chỉ muốn kiếm việc gì đó để làm, nhưng khổ nỗi hôm nay thật sự chẳng có việc gì cả. Bản vẽ gửi lúc rạng sáng cũng là phần cuối cùng rồi, mọi thứ của đợt này coi như đã khép lại trọn vẹn.
Cậu giờ chính là một kẻ rảnh rỗi chính hiệu.
Không phải vì mê công việc gì đâu nhé, cậu cực kỳ ghét làm việc ấy chứ. Ai mà không thích được nằm không làm gì chứ?
Chỉ là cậu có cái tật: chỉ cần còn việc gì chưa xong, trong lòng cứ cấn cấn, khó chịu, cảm giác không yên tâm.
Cho nên khi đã làm xong hết rồi, cậu lại dễ rơi vào trạng thái đầu óc “bay màu”, y chang như sáng nay lúc ngắm mặt trời mọc — đầu óc trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại mặt trời đẹp lung linh ở phía xa xa.
Tưới cây xong, lại là tin nhắn của Từ Thần gửi tới.
Cậu ta vẫn chưa thôi nghĩ đến Tống Duệ Trì:
“Anh ơi anh ơi anh ơiiiii, gửi cho em cái ảnh đại diện của Tống Duệ Trì đi~”
Nhưng liền sau đó lại nhắn tiếp:
“À à à thôi không cần, em coi danh thiếp được rồi.”
Mà đã nhắc đến ảnh đại diện…
Là ảnh chụp chung hay ảnh một mình nhỉ?
Tấm nào Từ Nhĩ cũng zoom to ra nhìn kỹ.
Xem mãi, xem mãi…
Đến mức cậu bắt đầu tưởng tượng ra bố cục bên trong studio của đối phương.
Xem lâu đến mức…
Cảm giác như hiểu được một chút xíu xiu về Tống Duệ Trì rồi ấy.
Anh ấy có chia sẻ cuộc sống, dù ít, cũng không rõ là khác biệt ở đâu, nhưng cứ thấy phảng phất khí chất nghệ sĩ gì đó.
Từ Nhĩ khá là thích.
Nhật ký bạn bè nửa năm gần đây không nhiều, nhưng Từ Nhĩ vẫn có thể lướt cả nửa tiếng đồng hồ.
Cho đến khi dòng chữ:
“Bạn chỉ có thể xem được nhật ký bạn bè trong 6 tháng gần đây”xuất hiện, mới khiến cậu dừng tay lại.
Thật ra bình thường Từ Nhĩ cũng không hay xem nhật ký bạn bè của người khác, mấy bạn học mới kết bạn gần đây cậu cũng chỉ lướt qua loa.
Nhưng lần này cậu lại không nghĩ nhiều, thậm chí còn thấy vui vẻ khi phát hiện ra Tống Duệ Trì đã để chế độ từ ba ngày sang sáu tháng, xem xong thì hài lòng thoát ra.
Sau đó, cái đầu óc đang rỗng không kia… lại tự động chuyển sang xem chính nhật ký bạn bè của mình.