Trong một lần ngẫu hứng muốn đi ngắm bình minh, Từ Nhĩ tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai. Sau này gặp lại, cậu mới biết anh chàng đó là thần tượng nhỏ của em trai mình. Vì chiều em trai, Từ Nhĩ đã xin được WeChat của anh ta. Sau đó hai người liên tục “tình cờ” gặp lại nhau. Trong quá trình tiếp xúc, Từ Nhĩ phát hiện họ có rất nhiều sở thích giống nhau, thế là dần dần thân thiết hơn, gần gũi hơn.
Từ Nhĩ rất thích người bạn này. Nhưng người bạn này… dường như lại không nghĩ thế.
Truyện bắt đầu từ một sự hiểu lầm đẹp đẽ: "Bạn nghĩ tôi đang kết bạn, tôi lại nghĩ bạn đang thả thính". Văn phong nhẹ nhàng, hài hước ngọt ngào, rất đáng để đọc.
---
Lúc bước ra khỏi tòa nhà công ty, điện thoại Từ Nhĩ hiện 2:34 sáng theo giờ Bắc Kinh.
Không buồn ngủ, chỉ là mệt.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời bị ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng, đúng như dự đoán, chẳng thấy nổi một ngôi sao, chỉ có một mảnh trăng lưỡi liềm mờ mờ lẻ loi treo giữa trời.
Muốn ngắm bình minh.
Đây là ý nghĩ bật ra trong đầu Từ Nhĩ ở bước chân thứ năm sau khi rời khỏi công ty.
Thế thì đi ngắm thôi.
Phải, ngay bây giờ.
Bước thứ sáu, cậu bắt đầu tính đường đi. Ngọn núi gần thành phố A nhất có thể ngắm bình minh cách đó 150 km. Cậu có số điện thoại của tiệm cho thuê xe. Hơn nữa hôm nay là Chủ nhật, cậu được nghỉ.
Bước thứ bảy, cậu mở danh bạ điện thoại.
Ngập ngừng nửa giây ở tên Khắc Lâm — anh chàng vừa dọn về sống chung với bạn gái nửa tháng trước.
Trượt xuống dưới là Trần Nam, nhưng cậu cũng không gọi, Trần Nam đang ở nhà mẹ tuần này.
Từ Nhĩ gõ hai cái lên điện thoại như thói quen: Vậy thì đi một mình vậy.
Chưa từng làm thế bao giờ, nhưng cũng không phải không thể. Dường như lại càng dễ hơn. Gần như không chút do dự, cậu gọi điện đến tiệm thuê xe. Nửa tiếng sau lấy được chìa khóa, mười phút sau đã lên đường cao tốc.
Lợi ích của việc nhiều ngày thức đêm sửa bản thảo là, dù đã hơn ba giờ sáng, cậu vẫn không hề buồn ngủ.
Hơn hai tiếng sau, Từ Nhĩ dừng xe ở đỉnh núi Kỳ Thiên.
Vừa xuống xe, liếc mắt một vòng, cũng đã có vài chiếc xe khác đỗ lác đác. Đây không phải là điểm du lịch, không có gì để chơi. Từ Nhĩ đoán chắc mấy người kia cũng giống cậu, đến để ngắm “bình minh” thôi.
Những việc tiếp theo đều đúng như dự đoán. Ở trên núi cao, không khí ít ô nhiễm, Từ Nhĩ đã chụp được mặt trời màu cam lúc 6 giờ 13 phút sáng.
Khoảnh khắc mặt trời đẹp rực rỡ được cố định trong điện thoại cậu, cậu nghe thấy một giọng nói không xa vang lên:
“Thỏa mãn chưa?”
“Mệt chết tôi rồi, mặt trời này khác gì mấy cái mặt trời khác? Cần gì phải lặn lội xa xôi tới tận đây.”
“Khác chỗ nào? Cậu nói xem khác chỗ nào?”
“Không xem được ở nhà cậu à?”
Sau bốn câu đối thoại ấy, Từ Nhĩ mới nghe thấy một giọng nam khác vang lên:
“Không xem được.”
Vừa hay lúc đó Từ Nhĩ khóa màn hình điện thoại, mặt kính đen phản chiếu nụ cười lướt qua của cậu.
Không hiểu sao thấy buồn cười ghê.
Ừm, không xem được thật đấy.
Từ Nhĩ quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhưng đáng tiếc chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của hai người, một trước một sau.
Người đi trước mặc áo thun trắng, quần đùi đi biển, tóc rối bù. Ánh mắt Từ Nhĩ chỉ dừng lại ở người đó nửa giây, sau đó chuyển sang người phía sau.
Người phía sau mặc toàn đồ đen: áo thun đen, quần dài đen, mũ lưỡi trai đen. Chân dài, dáng cao.
Rất tự nhiên, Từ Nhĩ tự động gắn cái giọng “không xem được” nghe khá hay kia cho người đàn ông áo đen, và nhờ cái bóng lưng đẹp trai ấy, trong đầu cậu đã tự động vẽ nên một gương mặt đẹp trai mơ hồ.
Phải rồi, giọng hay thì tất nhiên là của trai đẹp.
Nhưng Từ Nhĩ chưa ngắm được lâu thì người đi phía trước bỗng quay đầu lại, khiến cậu giật mình vội thu ánh mắt về.
Trong tầm nhìn khóe mắt, cậu thấy người kia vỗ vai người đàn ông mặc đồ đen. Họ nói gì đó, nhưng Từ Nhĩ không nghe rõ nữa rồi.
Lúc về còn nhanh hơn, trả xe xong là về nhà tắm, ngủ ngay lập tức.
Mãi đến 12 giờ trưa, bị điện thoại đánh thức.
Không có lý do gì đặc biệt, Trần Nam gọi rủ cậu đi xem mắt cùng.
“Thật sự tôi không hiểu mẹ tôi quen đâu ra nhiều người như vậy, sao mỗi lần tôi về nhà là lại phải đi xem mắt hả?”
Hơn một tiếng sau, tại quán cà phê, Từ Nhĩ vừa đến đã nghe Trần Nam than thở câu đó.
Thời tiết thất thường, lúc này bên ngoài đang mưa. Từ Nhĩ đến muộn một chút, cô gái đã rời đi.
Cậu “ừm ừm” đáp lại lời Trần Nam, rồi nói: “Cà phê latte.”
Trần Nam: “Gọi cho cậu rồi.”
Từ Nhĩ: “Thế nào?”
“Ý cậu là đối tượng xem mắt à?” Trần Nam hạ giọng: “Không có cửa.”
Nói xong lại hỏi: “Bài đăng trong vòng bạn bè của cậu là sao thế? Cậu đi ngắm bình minh mà không rủ tôi? Khắc Lâm cũng không? Tự đi à?”
“Ừm,” Từ Nhĩ ngáp một cái: “Khắc Lâm chắc là bận, cậu thì về nhà rồi.”
Trần Nam đẩy cốc nước qua: “Tôi vẫn có thể đi được mà, rủ tôi thì khỏi phải đi xem mắt hôm nay rồi.”