Trần Nam “ơ” một tiếng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó rồi bật cười:

“Anh mày kể cái này buồn cười lắm, lúc anh cậu qua xin WeChat nha, căng thẳng quá, mày biết cậu ấy làm gì không? Cậu ấy mở… ghi chú!”

“Cái gì cơ,” Từ Nhĩ vội vàng giải thích: “Tôi định xin chữ ký mà.”

Trần Nam ngẩn ra: “Ghi chú thì xin chữ ký kiểu gì?”

Từ Nhĩ: “Chữ ký điện tử đó, không phải à?”

Trần Nam “phụt” một tiếng, bật cười ha ha:

“Càng buồn cười hơn ấy,” còn đập đùi một cái, “Ra là cậu định xin chữ ký à, cậu cũng… cũng khá là…”

Từ Nhĩ cạn lời: “Cậu im đi.”

Trần Nam vẫn còn cười: “Tôi đang định khen cậu mà.”

Từ Nhĩ vẫn tiếp tục: “Thế cũng im đi.”

Trần Nam cười không ngừng.

Buồn cười đến vậy sao?

Ờ thì… hình như đúng là có hơi buồn cười thật.

Thế thì Từ Nhĩ cũng bật cười một chút đi.

“Khoan đã, ê khoan đã,” bên kia điện thoại vang lên giọng của Từ Thần:

“Cái gì cơ, không đúng rồi. Anh, anh nói gì với người ta mà Tống Duệ Trì lại cho anh WeChat luôn vậy?”

“Ờ đúng rồi,” Trần Nam cũng tò mò:

“Từ Nhĩ, hai người gặp nhau trước à?”

Từ Nhĩ lắc đầu: “Không có đâu.”

Trần Nam: “Thế bạn của Tống Duệ Trì sao lại nói như thể hai người từng gặp?”

Từ Nhĩ vẫn lắc đầu: “Tôi không biết nữa.”

“Nếu cậu là con gái, anh ta mà nói vậy thì anh đây sẽ chê sến chết đi được,” Trần Nam giả giọng đầy mỉa mai:

‘Chúng ta… từng gặp nhau chưa nhỉ~’

“Ôi trời, cái câu từ trăm năm trước rồi.”

Từ Nhĩ: “Cậu từng dùng câu đó đi tán người ta hả?”

Trần Nam đột nhiên “vỡ phòng”: “Tất nhiên là không!”

Anh hắng giọng, rồi hỏi tiếp:

“Có khi nào là hai người gặp nhau thật, nhưng cậu quên rồi không?”

Câu này vừa dứt, trong đầu Từ Nhĩ bất giác hiện ra hình ảnh hai bóng lưng sáng nay lúc đi ngắm mặt trời mọc.

Nhưng chưa kịp nghĩ thêm, giọng Từ Thần lại chen vào cắt ngang mạch suy nghĩ:

“Rồi rốt cuộc là kết bạn kiểu gì vậy? Hai người trả lời em một câu coi!”

Từ Nhĩ nghĩ một lát, lại liếc nhìn Trần Nam:

“Thì anh đi qua, anh ấy hỏi anh có chuyện gì, rồi tụi anh kết bạn.”

Trần Nam cười khẽ: “Chuẩn, cỡ đó thôi.”

Bên kia Từ Thần im lặng nửa giây:

“Chỉ… vậy?”

Từ Nhĩ: “Vậy đó.”

Từ Thần: “Dễ… vậy á?”

Từ Nhĩ suy nghĩ kỹ lại, bỏ qua những chuyện lặt vặt, thì đúng là cỡ đó thiệt:

“Cũng dễ mà…”

“Ê Từ Thần,” Trần Nam cũng thấy lạ, nói vào điện thoại:

“Không phải em nói anh ấy là kiểu gì mà đại thần đại ca các kiểu à, sao xin WeChat cái là cho luôn vậy?”

Từ Thần không chịu thua: “Chứ không phải hai người kết bạn với tài khoản giả à?”

Trần Nam: “Sao mà giả được, tụi anh từ đầu tới cuối đâu có nhắc gì tới tên Tống Duệ Trì, là ảnh tự nói ra đó.”

Từ Thần “hứ” một tiếng, vẫn có vẻ không tin: “Coi thử ảnh đại diện, coi Nhật ký bạn bè chưa?”

Trần Nam quay qua hỏi Từ Nhĩ: “Cậu coi chưa?”

Từ Nhĩ lắc đầu: “Chưa.”

Hai giọng nói đồng thanh vang lên từ hai đầu:

“Coi liền đi!”

Nghe vậy, Từ Nhĩ liền lấy điện thoại ra, mở phần vòng vạn bè của Tống Duệ Trì.

Chỉ mở ba ngày gần nhất, nhưng mà…

“Không có gì hết.”

“Không có gì hết.”

Cách vài cây số ở một tầng hai của văn phòng ngoại ô thành phố A, một người đàn ông cũng vừa nói cùng một câu như vậy.

Mưa đã tạnh. Tòa nhà văn phòng nằm cạnh con sông, gió sau Trung thu len qua khung cửa sổ luôn mở, mát rượi."

Anh nói xong, đặt ly cà phê mới pha lên một góc của bàn chơi mạt chược.

Dưới bàn mạt chược máy đang xoay rì rì, một cánh tay từ góc bàn đưa lên cầm lấy ly cà phê, nhấp một ngụm rồi chậc chậc:

“Tôi nhớ cậu để bạn bè xem được ba ngày mà?”

Tống Duệ Trì: “Ừ.”

Thạch Tử Dực gật gù, tiện tay rút một quân bài:

“Tôi nói rồi mà, người ta vừa kết bạn là sẽ xem ngay vòng bạn bè của cậu. Mà cậu không đăng gì thì người ta xem gì?”

Tống Duệ Trì đáp: “Tôi không có gì đáng xem.”

Thạch Tử Dực nhấp một ngụm cà phê: “Uầy, không bỏ đường cho tôi à?”

Tống Duệ Trì: “Hết đường rồi.”

Thạch Tử Dực cau mày tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn uống thêm một ngụm.

“Dù có hay không cũng phải để người ta xem chút chứ,” Thạch Tử Dực như hận sắt không rèn được thành thép:

“Ít nhất cũng để chế độ ba mươi ngày hay ba tháng gì đó đi.”

Tống Duệ Trì vẫn nói: “Không có gì đáng xem.”

Nói xong anh định rời đi, nhưng bị Thạch Tử Dực kéo lại:

“Tôi đánh con này hay con này?”

Tống Duệ Trì quay đầu, không nói không rằng vứt luôn quân ngũ đồng trong bài của cậu ta ra ngoài.

Người bạn khác đang ngồi bên hỏi: “Ai vậy? Người gì mà kết bạn được với Tống Duệ Trì luôn?”

“Nói đến mới nhớ,” Thạch Tử Dực vừa nghĩ tới là cười:

“Tôi cũng bất ngờ lắm, mà cậu biết không—”

Anh ta nhìn sang người bạn kia, nhướng cằm đầy thần bí:

“Tên đó còn chưa kịp nói gì đâu, tôi còn không biết chuyện gì xảy ra, mà hai người họ đã kết bạn xong rồi.”

Thạch Tử Dực còn nhấn mạnh:

“Tống Tống cho người ta tài khoản riêng nha.”

Ba người bạn đang ngồi cùng bàn lập tức quay sang nhìn Tống Duệ Trì đầy kinh ngạc.

Tống Duệ Trì làm như không thấy gì, hoặc là thật sự không thấy, quay đầu bỏ đi.

“Ê Tống!” Thạch Tử Dực gọi với theo:

“Thế cậu có coi vòng bạn bè của người ta chưa?”

Tống Duệ Trì: “Chưa.”

Thạch Tử Dực bất ngờ đập tay xuống bàn:

“À há! Tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra đã gặp người đó ở đâu rồi!”

Anh ta trở nên phấn khích:

“Chẳng phải sáng nay lúc tụi mình đi ngắm mặt trời mọc đó Tống Duệ Trì, đứng ngay trước tụi mình, có phải là cậu ta không?!”

Tuy rất hào hứng, nhưng khi hỏi ra câu đó, Thạch Tử Dực cũng không thật sự mong đợi một câu trả lời chắc chắn.

Anh ta không nghĩ Tống Duệ Trì sẽ nhớ một cậu trai lướt qua trong ánh mắt lúc đó.

Thế nhưng Tống Duệ Trì lại đáp:

“Phải.”

Thạch Tử Dực sững người: “Thật á?”

Tống Duệ Trì: “Ừm.”

Thạch Tử Dực hơi bất ngờ, vỗ tay một cái:

“Bảo sao! Bảo sao cậu lại, cậu lại…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play