"Lần sau nhất định ." Từ Nhĩ gật đầu lia lịa, đáp.
"Ê, cậu có tâm sự gì không đó?" Trần Nam hơi cau mày nhìn cậu.
“Tâm sự gì được chứ?”
"Ờ cũng phải," Trần Nam bật cười, “Tâm sự của cậu chắc cũng chỉ có bản thảo, khách hàng, rồi lại bản thảo.”
Từ Nhĩ cầm ly nước lên, rồi lại đặt xuống: “Cậu nói vậy, tự nhiên tôi thấy hình như mình có tâm sự thật rồi đó.”
"Thiệt hả?" Trần Nam nhướng cằm, “Kể coi, để anh đây khai sáng cho cậu một chút.”
"Có tới hai cái lận." Từ Nhĩ làm vẻ nghiêm túc.
Trần Nam lập tức ngồi ngay ngắn, chuẩn bị tinh thần lắng nghe.
“Tâm thất trái và tâm thất phải.”
"..." Trần Nam câm nín.
"..." Vẫn là Trần Nam, tiếp tục câm nín lần hai.
"..." Trần Nam há miệng mấy lần định nói gì đó, cuối cùng đành buông hai tiếng "hơ hơ" bất lực, rồi đưa tay cầm lấy ly cà phê của mình.
Rõ ràng là Từ Nhĩ không có tâm sự gì hết, Trần Nam cũng hiểu tính cậu rồi, kiểu người thích làm theo hứng, thấy vui thì làm. Như cái chuyện sáng sớm đi xem mặt trời mọc này, chắc chắn là nghĩ ra là làm liền chứ không phải kiểu lãng mạn mơ mộng gì đâu.
Cậu ta thích làm gì thì làm cái đó thôi. Như tháng trước, nửa đêm tự dưng thèm ăn bánh mille crepe xoài; đến Lập Hạ thì nằng nặc đòi đi xem pháo hoa; Tết Đoan Ngọ lại muốn ra mưa đứng chơi; có hôm trời còn chưa sáng đã xách mông ra hồ chơi ném đá.
Cũng may là Từ Nhĩ không làm phiền ai cả. Những thứ cậu muốn làm, đều sẽ tự chuẩn bị xong xuôi hết rồi mới rủ bạn bè: “Ê, đi không?”
Nghe thì có vẻ hơi điên điên, nhưng thật ra đáng yêu lắm.
Trong cái vòng lặp tẻ nhạt của đời công sở, những cú bốc đồng như vậy mà lại được thực hiện ngay, ai mà không mê cơ chứ?
“Giờ làm gì tiếp đây?”
Cà phê latte vừa được bưng lên, Từ Nhĩ quay sang hỏi Trần Nam.
Trần Nam nghĩ ngợi: “Đi xem phim không? Hay cậu về ngủ tiếp? Ăn cơm chưa?”
Từ Nhĩ chẳng chọn cái nào cả, cũng không trả lời gì, chỉ nhìn chằm chằm về hướng bên trái mình, như đang thấy gì đó hay ho lắm.
Trần Nam nhìn theo ánh mắt của cậu, quét một vòng: “Nhìn ai vậy?”
Từ Nhĩ dừng lại vài giây mới đáp: “Tống Duệ Trì.”
"Tống Duệ Trì?" Trần Nam nhướn mày nhìn thêm lần nữa, “Em cậu tới đây à?”
"Không phải em tôi." Từ Nhĩ lắc đầu.
“Không phải thì ai? Tống Duệ Trì thiệt luôn hả?”
Từ Nhĩ hơi do dự rồi mới trả lời: “Tôi nghi là vậy.”
"Ủa thiệt hả???" Trần Nam sửng sốt.
Vì sao lại có chuyện trùng hợp vậy chứ?
Từ Nhĩ có một thằng em họ tên là Từ Thần, nickname online là “Tống Duệ Trì của Trạch huyện”.
Thường thì ai thấy cái nickname đó cũng sẽ hỏi: “Tống Duệ Trì là ai vậy?”
Và đứa em sẽ ngay lập tức gửi hàng loạt hình của Tống Duệ Trì qua, hỏi thêm một câu: “Đẹp trai không?”
Câu trả lời luôn là: “Đẹp ghê!”
Sau đó em cậu lại sẽ bảo: “Thấy chưa, giống em ghê chưa!”
Mà thật ra, đứa em họ này cũng khá đẹp trai.
Nhưng mà, xem hình Tống Duệ Trì rồi thì ai cũng phải bảo: “Thôi đi, người ta đẹp hơn mày nhiều!”
Theo lời cậu em thì Tống Duệ Trì này là một người có chút tiếng trong giới nghệ thuật, làm điêu khắc, vẽ tranh, còn có cả studio gì đó, từng tham gia cuộc thi nào đó, đạt giải gì đó… nói chung là linh tinh nhiều lắm.
Còn cụ thể “giới” gì thì không ai hỏi, chắc đại khái là mấy giới nghệ sĩ gì đó.
Trần Nam tiếp tục tìm kiếm bằng mắt, định hỏi “đâu đâu?” thì chớp mắt một cái là thấy luôn.
Chỗ gần chậu cây xanh gần cửa sổ, ở góc trong cùng, có một người đàn ông tóc xoăn đang ngồi.
Thật ra theo lý thì hai người họ chỉ từng xem hình chứ đâu thể chắc chắn gặp ngay một người vào trưa nay, ở quán cà phê này chứ?
Vậy mà vừa thu lại ánh mắt, quay sang nhìn nhau, cả hai đều đọc được một câu trong mắt đối phương: “Chắc là ảnh thiệt rồi.”
Đẹp trai là một chuyện. Nhưng cái khí chất toát ra từ người kia, cảm giác như anh ta sinh ra đã là một nghệ sĩ, mới là thứ khiến họ nhận ra ngay.
Có một khoảng thời gian em của Từ Nhĩ cũng từng uốn tóc kiểu như vậy. Nhưng chỉ chịu được hai ngày là gỡ ra, bởi vì… kiểu tóc đó, không phải ai cũng gánh nổi.
"Giờ sao?" Trần Nam hỏi trước.
"Gì mà sao?" Từ Nhĩ giả ngơ.
“Thì đi xin chữ ký gì đó đi, tặng cho em cậu, nó chắc sẽ phát cuồng lên đó!”
Từ Nhĩ suy nghĩ đúng nửa giây: “Ờ, cũng có lý.”
Nói là làm.
Cậu nhấp một ngụm cà phê rồi đứng dậy luôn.
Trần Nam bị bất ngờ, vì biết Từ Nhĩ bình thường là kiểu hơi sợ giao tiếp xã hội. Không ngờ cậu lại đứng lên ngay lập tức như thế.
Thật ra Từ Nhĩ cũng chẳng hiểu mình đang làm gì, nhưng nghĩ đến chuyện cầm được chữ ký Tống Duệ Trì đem tặng em trai là cảm thấy… mình ngầu bá cháy luôn!
Thế nên chưa kịp để Trần Nam phản ứng gì, cậu đã tiến về phía trước.
Trần Nam vội vàng đi theo. Hai người vòng qua vách ngăn thấp trong quán, chỉ vài bước đã tới nơi.
Nói thật thì, hành động đột ngột này… có hơi lúng túng.
Từ Nhĩ cũng cảm thấy vậy, nên vừa đứng yên là đã phải nặn ra một nụ cười với ánh mắt nghi hoặc của mấy người ngồi đó.
À không, chỉ là hai ánh mắt thôi.
Người ngồi phía trong rất có thể là Tống Duệ Trì vẫn cúi đầu nhìn vào chiếc máy tính bảng, giống như chẳng phát hiện ra gì hết.
Cũng đỡ. Ít ra đã giảm phân nửa ngượng ngùng.
Sau lưng có Trần Nam nên Từ Nhĩ cũng bạo dạn hơn chút. Dù gì ra ngoài bao nhiêu năm nay, hầu như chỗ nào có Trần Nam là yên tâm chỗ đó.
Nhưng lúc này, Trần Nam lại… đứng im luôn.
Từ Nhĩ chả biết nên làm gì, đành tiếp tục cười.
“Chào anh ạ.”
Cuối cùng vẫn là người kia – người đã nhìn Từ Nhĩ từ đầu lên tiếng trước. Anh ta cười rất hiền, còn ngẩng đầu lên một chút: “Hình như chúng ta từng gặp nhau rồi thì phải?”
Từ Nhĩ ngẩn người: “Thật hả? Mình từng gặp nhau sao?”
Câu vừa dứt, người ngồi phía trong cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Cũng chính khoảnh khắc đó, Từ Nhĩ chắc chắn, anh ấy chính là Tống Duệ Trì.
Ừm, nhìn kỹ hơn rồi. Đẹp trai hơn cả trong hình.