“Nhị Tam, có phải ngươi cũng thích tranh thủy mặc bạch chi không? Đúng rồi, nhà ngươi còn có một bức treo ở sảnh bên nữa kia mà, làm ta ghen tị muốn chết.”
“Đừng nhắc đến Thẩm phủ, đừng nhắc đến mấy bức tranh ấy.”
Chỉ cần đề cập tới, Tống Kỳ Uẩn lập tức không nhịn được mà nhớ lại “kịch bản” mình từng bị Thẩm Ngọc Chương giăng ra.
Đối với một người thông minh mà nói, điều tàn nhẫn nhất là gì? Là bị lừa.
Vừa rồi lúc ở phòng giam, vừa trông thấy ba cô nương tên Thanh Lan, Mẫu Đơn và Thược Dược, Tống Kỳ Uẩn liền nhớ ngay – ngày hôm qua hắn vừa thấy ba cô này trong tranh. Khi ấy hắn đến phủ Thẩm Ngọc Chương bái phỏng, Thẩm Ngọc Chương còn gọi hắn lại xem tranh hộ, mấy gia nhân bưng ra một xấp tranh, trong đó có ba bức vẽ ba cô ấy.
Thẩm Ngọc Chương định hôn sự cho cậu con trai nhỏ được sủng ái nhất, sao có thể chọn cô nương từ Minh Nguyệt Lâu? Rõ ràng những mỹ nhân đồ kia chỉ là chiêu trò đánh lạc hướng để đuổi khéo hắn.
Lúc này Thẩm Duy Mộ đang thổi thổi củ khoai lang nướng, cắn một miếng – hương thơm nóng hổi ngọt bùi lập tức như ám khí vô thanh vô tức đánh trúng khứu giác mọi người trong phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT