“Giản, Giản ca?”

Tiếng chuông vào lớp giữa trưa vang lên, đám cậu ấm lười biếng dẫm bước vào lớp học, vừa nhìn thấy mặt Giản Thanh Y thì đều ngây người.

Trên gương mặt điển trai lù lù một dấu tay.

“Mặt cậu…”

“Không sao, ngồi xuống đi, thầy giáo đến rồi.” Giản Thanh Y điềm nhiên mở sách vở ra cùng cậu bạn bàn bên, nhưng đối phương lại chẳng thèm liếc hắn một cái, quai hàm bạnh ra, rõ ràng là đang hờn dỗi.

Đám cậu ấm liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra chuyện gì.

Cũng phải, ngoài vị tổ tông này ra, còn ai dám đối xử với Giản Thanh Y như vậy.

Thực ra, ngay sau khi đánh người, Tô Niệm đã thấy hối hận. Bề ngoài cậu tỏ ra kênh kiệu, nhưng trong lòng lại có chút thấp thỏm không yên.

Lỡ như người này dùng thủ đoạn thâm độc hơn để trả thù cậu thì phải làm sao bây giờ…

Dù gì đó cũng là một cái tát, ai mà nuốt trôi cục tức này được.

Tô Niệm vô thức cắn môi dưới, chợt phát hiện Giản Thanh Y đang nhìn mình chằm chằm qua khóe mắt. Cậu lập tức dựng hết cả lông tơ, ra vẻ ta đây mà trừng mắt lại: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi xem Niệm Niệm có muốn uống trà sữa không thôi?” Giản Thanh Y dời tầm mắt khỏi đôi môi đỏ của cậu, lấy từ trong hộc bàn ra một ly trà sữa rồi đặt lên bàn cậu: “Trước khi vào lớp tôi cố ý đi mua đấy, trong lớp có nhiều bạn nữ thích uống lắm, cậu nếm thử xem?”

“Tôi lại không phải con gái.” Tô Niệm hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn liếc mắt nhìn ly trà sữa.

Vì được giữ trong túi giữ nhiệt nên đá trong ly vẫn chưa tan hết, thành ly đọng những giọt nước li ti. Những miếng trái cây đủ màu sắc chìm nổi bên trong trông vừa chua ngọt lại vừa giải khát, vô cùng thích hợp cho một ngày nóng nực thế này.

Tô Niệm quả thật có hơi khát. Do dự một lúc, thấy Giản Thanh Y dường như đang nghiêm túc nghe giảng, cậu lén lút cầm ly trà sữa lên, hút một hơi thật dài.

Mát lạnh! Ngon quá!

Ngon đến mức đôi mắt cậu cũng sung sướng híp cả lại.

Không ngờ rằng, Giản Thanh Y đang chống cằm che miệng lại khẽ nhếch môi cười trộm.

-

Vì mới bị chủ nhiệm giáo vụ bắt phạt nên hội của Tô Niệm tạm thời an phận được mấy ngày, không gây chuyện trái với nội quy nhà trường nữa. Dù không nghe giảng, bọn họ cũng ngoan ngoãn ngồi trong lớp học cho có lệ.

Thân phận thật của Tô Niệm đã là một người đi làm, tuy ngày xưa đi học cũng rất nghiêm túc, nhưng giờ phải trải qua những ngày tháng khổ sở này một lần nữa thì cậu vẫn không chịu nổi, cả ngày cứ uể oải rũ rượi.

Nghiêm túc nghe giảng là chuyện không tưởng, quá khác với hình tượng của cậu. Về sau, cậu cũng sa đọa đến mức ngủ gật và làm việc riêng, nhưng vẫn không gây ảnh hưởng đến kỷ luật lớp học.

Chịu đựng đến hết tiết tự học buổi tối, bụng cậu đói cồn cào, định bụng cùng đám đàn em ra cổng chính tìm chút gì đó ăn khuya lót dạ.

Nào ngờ vừa đến cổng đã bị người của hội học sinh chặn lại.

“Xin, xin lỗi…” Nữ sinh đeo băng hiệu trên tay áo run rẩy vươn tay ra, nhưng vẫn nói thành lời: “Học sinh nội trú không được ra khỏi cổng trường.”

Tô Niệm vẫn chưa kịp đi thu lại thẻ học sinh ngoại trú, cứ tưởng mình có thể trà trộn qua được, không ngờ hôm nay cậu mới bắt đầu ở lại trường mà người của hội học sinh đã biết.

“Em gái nhìn nhầm rồi em gái ơi, đại ca của bọn anh là học sinh ngoại trú.” Một tên đàn em chỉ vào thẻ của Tô Niệm nói.

Nữ sinh lại lí nhí nói với vẻ sợ hãi: “Bọn em đều biết bạn học Tô Niệm hôm nay đã bắt đầu ở nội trú rồi.”

Một tên đàn em khác làu bàu: “Tin tức nhanh nhạy thế, chắc chắn là do thằng chó Lâm Mặc Sam mách lẻo.”

“Đại ca, kệ con bé đó, chúng ta cứ đi.”

Đúng lúc này, Lâm Mặc Sam vừa hay đi tới.

Y liếc mắt một cái là biết chuyện gì đang xảy ra, đi đến trước mặt nữ sinh, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Học sinh nội trú muốn ra khỏi cổng trường vào buổi tối cần phải có giấy xin phép.”

“Lâm Mặc Sam, tao thấy mày đúng là lâu không bị ăn đòn nên ngứa người rồi, quên những gì bọn tao nói với mày trước đây rồi à?” Một tên đàn em định xông vào tẩn Lâm Mặc Sam ngay tại chỗ, thu hút ngày càng nhiều học sinh vây xem.

Tô Niệm thầm thở dài, giữ chặt cánh tay tên đàn em: “Được rồi.”

Cậu vừa lên tiếng, đám đàn em liền an phận dừng lại.

Giản Thanh Y cũng đúng lúc lên tiếng: “Đừng làm lớn chuyện, lát nữa sẽ mang đồ ăn đến cho đại ca.”

Tô Niệm gật đầu, xua tay: “Đúng vậy, bọn mày về nhà cả đi, tao cũng về ký túc xá đây.”

“Đại ca…” Mấy tên đàn em cảm thấy cậu bị ấm ức tột cùng, vừa mới từ bỏ ý định về nhà đã lập tức quay sang cầu xin cha mẹ cho bọn hắn làm thủ tục nội trú để được ở bên cạnh cậu.

Vừa màu mè, lại vừa mất mặt.

Tô Niệm chịu không nổi, đành đuổi bọn họ đi.

“Mai gặp nhé, Niệm Niệm.” Giản Thanh Y quay đầu lại nói, rồi lại liếc mắt đầy ẩn ý về phía Lâm Mặc Sam: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

“Ừm.” Tô Niệm đáp lời, định rời đi thì lại dừng bước, liếc mắt nhìn Lâm Mặc Sam một cái rồi ném lại một câu: “Tối nay nhớ rửa sạch sẽ rồi đến, tôi chờ cậu.”

Nữ sinh đứng cạnh Lâm Mặc Sam nghe rõ mồn một, vẻ mặt như vừa hóng được một quả dưa động trời.

Ý gì đây? Cái gì gọi là tối nay tôi chờ cậu??

“Hội trưởng, cậu chắc là không bị bắt nạt đấy chứ?” Nữ sinh thăm dò.

Lâm Mặc Sam lắc đầu.

Ánh mắt nữ sinh trở nên đầy ẩn ý: “Vậy hai người…”

Lâm Mặc Sam không có ý định giải thích: “Tôi đi xem cổng sau một chút.”

“À…” Đám nữ sinh vừa đi khỏi đã lén lút lấy điện thoại ra nhắn tin trong nhóm chat.

-

Một lúc sau, Lâm Mặc Sam trở lại ký túc xá, đến gặp dì quản lý ký túc để ký tên đổi chìa khóa.

Dì quản lý hỏi: “Sao đang yên đang lành lại đổi ký túc xá? Bạn cùng phòng cũ bắt nạt cậu à?”

“Không phải ạ, chỉ là một vài lý do cá nhân thôi.”

Nói đúng hơn, bạn cùng phòng mới của y mới là người muốn “bắt nạt” y.

Dì quản lý cũng lười hỏi nhiều: “Thôi được, cậu tranh thủ dọn dẹp đi, không là sắp tắt đèn rồi đấy.”

“Vâng ạ.”

Lâm Mặc Sam không có nhiều đồ, dọn dẹp cũng rất nhanh. Trước khi y đi, các bạn cùng phòng cũ đều tò mò nhìn y, biết y sắp chuyển đến ở cùng Tô Niệm thì ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.

“Lại có thể muốn ở cùng với tên Tô Niệm đó à…”

“Vãi, hình như ký túc xá đó không cho người khác vào, thế chẳng phải là chỉ có hai người các cậu thôi sao?”

“Lâm Mặc Sam, cậu đúng là gặp vận may cứt chó rồi…”

Ánh mắt và giọng điệu của ba người bạn cùng phòng khi nhìn y trở nên kỳ quặc, pha lẫn chút hâm mộ và ghen tị.

Cũng không biết cụ thể là họ đang hâm mộ cái gì.

Lâm Mặc Sam không chút lưu luyến rời đi. Mở cửa ký túc xá mới, y không thấy Tô Niệm đâu, nhưng đèn trong phòng tắm đang sáng và có tiếng nước chảy ào ào, chắc là cậu đang tắm.

Nhân lúc này, Lâm Mặc Sam sắp xếp lại đồ đạc của mình.

Mười lăm phút sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Cửa vừa mở, một luồng hơi nước nồng nàn mùi đào mật tràn ra, bao trùm cả ký túc xá.

Lưng Lâm Mặc Sam cứng đờ, y quay đầu lại.

“A, cậu đến rồi.”

Thiếu niên mặc bộ đồ ngủ màu sữa bước ra lau tóc, để lộ cánh tay và đôi chân thon dài, tinh tế. Những giọt nước từ ngọn tóc đọng lại trên mặt và cổ cậu, cả người như được tắm trong làn hơi nước, trông mềm mại ẩm ướt, gương mặt ửng hồng.

Cậu đi đến đâu là một mùi hương trái cây ngọt ngào mê người lan tỏa đến đó. Khi lướt qua chóp mũi Lâm Mặc Sam, mùi hương ấy khiến y lại một lần nữa sững sờ.

Tô Niệm ngồi xuống giường, ngoắc ngoắc ngón tay với y: “Lại đây.”

Ánh mắt Lâm Mặc Sam dõi theo đầu ngón tay đang ngoe nguẩy của cậu, không hề nhúc nhích.

“Tôi gọi cậu không nghe thấy à?” Tô Niệm nhíu mày: “Cậu thật sự không sợ chết đúng không?”

--------------------

Giọng Lâm Mặc Sam hơi khàn: “Cậu lại định giở trò gì với tôi nữa?”

Y đã bị cậu làm cho bẽ mặt trước biết bao nhiêu học sinh ở cổng trường, chẳng lẽ lại định dùng chiêu trò mới để bắt nạt y hay sao?

Thế nhưng, Tô Niệm chỉ lấy máy sấy tóc ra: “Tôi muốn cậu sấy tóc cho tôi.”

“Vậy thôi à…”

Không hiểu sao, Lâm Mặc Sam lại có chút thất vọng.

Hóa ra không phải muốn bắt nạt mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play