Năm giờ chiều.
Vẫn chưa đến giờ tan học, Tô Niệm đã đứng ở cầu thang khu giảng đường của trường Nhất Trung.
Hàng mi dày của cậu rủ xuống như đôi cánh bướm đen, che đi đôi mắt đen láy sáng ngời. Sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng, vẻ ngơ ngác của cậu trông hệt như một con búp bê gỗ tinh xảo, được người nghệ nhân dồn hết tâm huyết và tình yêu để điêu khắc thành.
Cậu trò chuyện với hệ thống trong đầu: “Lỡ làm hỏng việc thì sao bây giờ?”
Hệ thống dịu dàng dỗ dành tân binh nhà mình: “Không sao đâu bé cưng, bé cưng chỉ cần cố gắng đóng vai ác, đi theo nhiệm vụ, làm một trùm trường bá đạo và tùy hứng là được rồi, đơn giản lắm.”
“Nhưng mà… nhưng mà tôi chưa từng làm chuyện xấu.” Trước khi trở thành nhân viên của Cục Xuyên Không, cậu chỉ là một công dân lương thiện đến mức lỡ chân giẫm phải con kiến ven đường cũng phải xin lỗi và sám hối, nói gì đến chuyện làm trùm trường.
Hệ thống: “Bé cưng cố lên!”
Tô Niệm chỉ muốn bật khóc, cũng hối hận vì đã ký hợp đồng trở thành nhân viên của Cục Xuyên Không. Nếu không hoàn thành tốt công việc, cậu không những không có tiền thưởng mà còn phải gánh một khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng kếch xù, mà công việc khác cậu cũng chẳng làm tốt được…
Cậu ủ rũ, dựa vào lan can cầu thang rồi ngồi thụp xuống, vùi mặt vào đầu gối, thu mình thành một cục, chìm vào tự kỷ.
“Đại ca?”
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, Tô Niệm ngẩng lên.
Mái tóc cậu vì cọ vào đầu gối mà trở nên rối bù, để lộ vầng trán no đủ. Đôi mắt cậu lúc này long lanh ngấn nước, đầu mũi hơi nhăn lại, môi mím chặt, trông vô cùng tủi thân.
Mấy nam sinh cao trung thấy vậy liền vây quanh cậu, ai nấy đều phẫn nộ.
“Đại ca, ai bắt nạt cậu?”
“Là đứa nào, để tôi đi dạy dỗ nó!”
“Đúng là không có thiên lý mà, lại dám bắt nạt trùm trường Nhất Trung của chúng ta!”
Tô Niệm xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống. Cậu xoa xoa mũi, rầu rĩ nói: “Không có ai cả.”
Đám đàn em của cậu không tin, gặng hỏi: “Thật không?”
“Thật mà, tôi…” Cảnh báo OOC* trong đầu vang lên inh ỏi, Tô Niệm vội ho một tiếng, nhanh chóng nặn ra vẻ mặt hung dữ: “Các người có phiền không hả? Đừng có đứng gần tôi như thế, các người hôi quá, cút ngay!”
[*Chú thích: Out of Character, hành động không phù hợp với thiết lập nhân vật]
Các nam sinh lập tức lùi về sau. Có người đứng không vững suýt nữa thì ngã lăn xuống cầu thang, nhưng ai nấy đều đỏ mặt kéo áo mình lên ngửi, xác nhận xem có phải mình thật sự bốc mùi làm đại ca kiêu kỳ nhà mình khó chịu không.
“Tao không hôi, là mày đấy chứ? Mày không tắm à!”
“Tao ngày nào cũng tắm rửa thay quần áo, đừng có vu khống tao.”
“Chắc chắn là mày rồi, vừa nãy mày đứng gần đại ca nhất, làm đại ca bị hun khói rồi kìa, mau xin lỗi đi!”
Bọn họ lại bắt đầu đổ lỗi cho nhau, tiếng ong ong làm Tô Niệm đau cả đầu.
Hệ thống ghét bỏ nói: “Nam sinh cao trung đúng là ồn ào, làm phiền bé cưng của chúng ta.”
“Các cậu đang ồn ào cái gì đấy?” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo như suối nguồn xen vào, vang lên giữa khung cảnh ầm ĩ. Giọng nói ấy mang theo một sức hấp dẫn đặc biệt, tựa như ngọc châu rơi xuống đất, khiến tất cả mọi người trong nháy mắt đều im lặng.
Tô Niệm tò mò ngẩng đầu, nhìn thấy nam sinh đang đứng ở phía trên cầu thang.
Người nọ đứng ngược sáng, thân hình cao ráo thon dài. Rõ ràng hắn cũng mặc đồng phục rộng thùng thình một cách tùy tiện như những thiếu niên bất lương khác, nhưng khí chất lại vượt trội hơn hẳn, toát ra vẻ cao sang của người được sống trong nhung lụa từ nhỏ.
Hắn bước xuống cầu thang, đến trước mặt Tô Niệm, một gương mặt tuấn tú cũng dần hiện rõ. Đôi mắt màu nhạt mà trong veo của hắn liếc nhìn Tô Niệm một cái, rồi lại quét sang các nam sinh khác: “Còn ồn ào nữa sớm muộn gì cũng bị chủ nhiệm giáo vụ bắt được.”
Những người khác như gặp phải sói đầu đàn, không dám hó hé tiếng nào.
“Đi thôi, không phải nói là hẹn nhau ở con hẻm sau trường sao?” Nam sinh chìa tay về phía Tô Niệm vẫn đang ngồi bệt dưới đất, giọng nói dịu dàng khác hẳn khi nói với người khác.
Tô Niệm chậm rãi đặt tay mình lên tay hắn, được kéo đứng dậy. Vừa đi, cậu vừa lén lút đánh giá hắn.
Sau khi tiếp nhận thông tin cơ bản, cậu đã nhận ra nam sinh này là ai ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Giản Thanh Y, trúc mã của cậu, cũng là người đã một tay đưa cậu lên vị trí trùm trường, đối với cậu răm rắp nghe lời.
Nhưng Tô Niệm cũng biết, Giản Thanh Y hiện tại nghe lời cậu như vậy, chẳng qua là để duy trì mối hợp tác giữa hai gia tộc.
Sau này khi công ty nhà họ Tô phá sản, Giản Thanh Y cũng lộ rõ bản chất, không chỉ thẳng thừng từ chối giúp đỡ mà còn vứt bỏ cậu như rác rưởi, thậm chí dửng dưng đứng nhìn cậu bị người ta đánh đến chết.
Sau đó, Giản Thanh Y bộc lộ tài năng trên thương trường, một bước lên mây, trở thành nam phụ số hai trong bộ truyện sảng văn về con đường nghịch tập trên thương trường của nam chính, có mối quan hệ vừa là đối thủ vừa là bạn bè với nam chính.
Đối với loại người vừa biết ngụy trang vừa có tâm cơ này, Tô Niệm tự nhận mình sẽ bị chơi đến chết, nên lặng lẽ kéo dãn khoảng cách.
Thế nhưng cậu lại không lường trước được, chỉ một chút bất cẩn đã đâm sầm vào người phía sau.
Nam sinh kia cũng không ngờ đột nhiên bị người ta lao vào ngực, luống cuống đỏ mặt: “Đại, đại ca?”
Tô Niệm theo bản năng định xin lỗi, nhưng lần này đã kịp thời dừng lại. Cậu trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Cậu đi nhanh thế làm gì, đụng vào tôi rồi này.”
Cậu đổ thừa một cách trắng trợn, tự thấy mình vô lý quá mức. Quả nhiên, cậu liền thấy nam sinh kia tức đến đỏ bừng mặt, giận mà không dám nói, chỉ ấp úng xin lỗi cậu.
Tô Niệm hếch cằm “hừ” một tiếng, liếc thấy Giản Thanh Y phía trước đang nhìn mình, vội vàng quay mặt đi, ra vẻ như không có chuyện gì mà ngắm phong cảnh.
Khi bọn họ cùng nhau đi đến một tòa nhà cũ, Tô Niệm nhìn bức tường vây cao hai mét, ngây người.
Đám thiếu niên bất lương không ai là không có kỹ năng trèo tường, tất cả đều quen tay hay việc. Trong lúc Tô Niệm còn đang sững sờ, bọn họ đã lần lượt thuận lợi trèo qua.
“Niệm Niệm.” Tô Niệm hoàn hồn, nhìn Giản Thanh Y là người duy nhất còn ở lại với mình.
Giản Thanh Y nhìn cậu: “Không trèo lên sao?”
Tô Niệm tim đập thình thịch, vô thức nói lắp: “Lên, lên chứ.”
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể căng da đầu mà trèo. Nhìn độ cao xa vời vợi, cậu lùi lại vài bước rồi lấy đà, dùng sức nhảy lên!
Thành công! Cậu đã bám được vào đỉnh tường!
Cậu cố gắng dùng chân tìm điểm tựa, loay hoay một hồi vẫn không thể trèo lên được, trông vừa buồn cười vừa đáng thương như một chú mèo bị mắc móng vuốt vào rèm cửa, treo lơ lửng trên đó.
Ngay lúc sắp không chịu nổi mà tuột xuống, đùi cậu được một đôi tay vững vàng đỡ lấy. Cậu quay đầu lại, thấy Giản Thanh Y đang ở ngay bên dưới đỡ mình.
Giản Thanh Y cười nói với cậu: “Không sao đâu Niệm Niệm, có tôi ở đây cậu sẽ không ngã đâu.”
“Ừm…” Tô Niệm tiếp tục hổn hển bò lên trên.
Trong lúc loay hoay, bắp đùi đầy đặn của cậu không tránh khỏi cọ xát vào lòng bàn tay Giản Thanh Y. Một cảm giác tê rần xen lẫn chút ngứa ngáy lan tới, nhưng cậu lại chẳng tiện nói ra, chỉ đành cắn răng gắng sức, bụng bảo dạ phải mau chóng leo lên được đỉnh tường.
Nào ngờ càng vội càng dễ xảy ra chuyện, chân cậu giẫm hụt một cái, cả người liền trượt xuống. Cậu kinh hãi hét lên một tiếng rồi nhắm chặt mắt lại. Nhưng cơn đau như trong tưởng tượng không ập đến, cậu dường như đã ngồi vững vàng lên một vật gì đó cứng rắn, được đỡ giữa không trung.
Vừa cúi đầu xuống, cậu liền phát hiện mình vậy mà lại đang ngồi trên vai Giản Thanh Y!
Trong khoảnh khắc, mặt Tô Niệm đỏ bừng đến tận mang tai, cuống quýt muốn đứng lên, nhưng căn bản không dùng được sức, giọng nói vì xấu hổ mà cũng run lên: “Cậu, cậu cậu cậu cậu mau buông tôi xuống!”
Cũng không biết tại sao, Giản Thanh Y rất lâu sau vẫn không có phản ứng, hai tay vẫn đỡ lấy đùi cậu, cứ thế ngẩng đầu để cậu ngồi trên vai. Mãi cho đến khi nghe cậu la hét không ngừng, hắn mới chậm rãi dùng tay nâng cậu lên.
--------------------
Tô Niệm cuối cùng cũng bò được lên đỉnh tường. Mắt cá chân được người kia giữ chặt, giúp cậu tìm đúng điểm tựa để dùng sức. Cậu không dám chần chừ, hít một hơi lấy tinh thần, rồi nương theo lực đẩy của Giản Thanh Y mà đặt nốt chân còn lại lên.
Ở phía bên kia tường, đám nam sinh thấy cậu thì đồng loạt vươn tay ra, nhao nhao muốn đỡ.
“Đại ca! Em đỡ anh!”
“Xéo đi, cái thân mày mà cũng đòi đỡ đại ca, lỡ làm anh ấy ngã thì sao?”
“Tao khỏe nhất, đại ca cứ nhảy vào lòng tao này!”
Tô Niệm lau vệt mồ hôi trên trán, len lén liếc xuống Giản Thanh Y bên dưới. Thấy hắn vẫn mặt không cảm xúc, dường như chẳng có dấu hiệu gì là tức giận, nhưng ai mà biết được? Con người hắn vốn giỏi che giấu cảm xúc, có khi ngoài mặt cười tủm tỉm nhưng trong lòng đã băm vằm cậu ra thành trăm mảnh rồi cũng nên.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu là mình bị người ta ngồi lên mặt thế này, chắc chắn sẽ tức đến mức muốn đánh người.
Cậu không dám nhìn lâu, quay đầu chọn một đứa trông đô con nhất, rồi lấy hết can đảm nhảy xuống.
Đám nam sinh phấn khích cả lên, đứa dang tay đứa dang chân xúm vào đỡ cậu. Có đứa còn bị mông cậu đè ngã chỏng vó xuống đất, thế mà vẫn cười toe toét như vớ được của hời.
Tô Niệm đẩy đám đàn em ra, vừa mới đứng vững phủi bụi trên người thì một cơn gió lướt qua mặt. Cậu ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện Giản Thanh Y vậy mà cũng đã thoăn thoắt nhảy xuống rồi.
Sao khác biệt lớn thế nhỉ, chẳng lẽ chỉ có mình cậu, một tên trùm trường, là đồ vô dụng thôi sao?
Tô Niệm liếc hắn một cái, lại thấy ánh mắt hắn đang dừng lại ở phía sau mình. Cậu bèn ngoảnh lại xem thử.
Mông mình cũng đâu có dính bẩn đâu nhỉ?
“Cậu nhìn cái gì đấy?”
“Không có gì.” Giản Thanh Y thu ánh mắt lại, đợi Tô Niệm cất bước đi về phía trước rồi mới lặng lẽ nhìn theo lần nữa.
Thiếu niên mặc một chiếc áo thun hơi ngắn, chỉ vừa qua eo, để lộ đường cong của cặp mông tròn trịa được bao bọc bởi lớp vải quần thể thao mềm mại, bó sát. Mỗi bước đi của cậu đều như tạo ra những cơn địa chấn dập dờn.
Giản Thanh Y miết nhẹ ngón tay, thầm nghĩ: Rốt cuộc là làm thế nào mà mông lớn được như vậy nhỉ? Rõ ràng người thì gầy, mà sao thịt ở chỗ đó với ở đùi lại vừa mềm vừa nhiều thế.
Lúc áp lên mặt có cảm giác như một cục bông co giãn, cảm giác chạm vào khó mà diễn tả, chỉ biết là rất thoải mái, khiến người ta lưu luyến không muốn rời.
Nếu là những chỗ khác không nhìn thấy được, có phải cũng như vậy không?
Giản Thanh Y nhìn đến xuất thần, không ngờ vì ánh mắt quá nóng rực mà đã bị Tô Niệm phát hiện.
Tô Niệm cứng đờ cả người, sau lưng gai ốc dựng đứng.
Toi rồi, toi rồi, Giản Thanh Y quả nhiên vẫn còn ghim, ánh mắt hung tợn này như thể muốn ăn tươi nuốt sống cái mông của cậu vậy.
Tô Niệm vô thức kẹp chặt mông, rảo bước nhanh hơn. Đi được một đoạn ngắn, cậu lại nghe đám đàn em báo cáo: “Đại ca, người của bọn chúng ở ngay phía trước.”
“…”
Tô Niệm khựng bước, vội vàng nép sang một bên, tiện tay túm một đứa kéo ra chắn trước mặt mình.
Trước có sói, sau có hổ, cái mạng nhỏ này của cậu khó giữ quá!
“Hệ thống ơi phải làm sao đây, tôi không biết đánh nhau!”
Hệ thống nói: [Aiya, bảo bối đừng lo, cậu là đại ca mà, chỉ cần đứng phía sau chỉ huy đàn em là được rồi.]
“Nhưng mà đại ca bên kia trông hung dữ quá…”
Sâu trong con hẻm nhỏ, bảy tám thiếu niên đang tụ tập. Kẻ cầm đầu trong số đó rõ ràng đang ngả ngớn dựa vào một chiếc xe máy, dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần, khí thế ngông cuồng. Gã mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, để lộ cánh tay cơ bắp săn chắc, trông qua có thể một đấm đánh bay bảy tên Tô Niệm.
“Đúng là rề rà.” Gã trai mặc áo ba lỗ đứng thẳng dậy, vẻ mất kiên nhẫn khoanh tay lại. “Bọn mày đến muộn bảy phút.”
Một người bên phía Tô Niệm không chịu yếu thế: “Bọn tao vội lắm rồi đấy, có giỏi thì bảo đám lâu la trường tư của bọn mày đừng có đi chậm như rùa ấy.”
“Vội thì bớt nói nhảm đi. Giản Thanh Y, đại ca của bọn mày đâu? Không tới à?” Gã trai mặc áo ba lỗ đá văng một lon nước bên chân, vừa hay lăn đến ngay cạnh chân Tô Niệm.
Tô Niệm giật nảy mình, nhưng dưới sự cổ vũ của hệ thống, cậu vẫn bước ra.
Cậu vừa xuất hiện, đám người đối diện đều sững sờ.
Gã trai mặc áo ba lỗ nhướng mày, nhếch mép cười, rồi huýt một tiếng sáo ngả ngớn: “Em gái ơi, nghe anh nói này, đây không phải chỗ cho em chơi đâu, mau về nhà chơi búp bê Barbie đi nhé.”
Lời vừa dứt, đám nam sinh sau lưng gã đều phá lên cười.