Một câu nói của Tô Niệm đã thành công khiến tất cả mọi người trong ký túc xá sốc đến độ không nói nên lời.

Trong sự im lặng đến ngột ngạt, mặt Tô Niệm ngày càng đỏ, sắp đuổi kịp quả đào chín mọng.

Vì xấu hổ mà mặt cậu đỏ bừng, vậy mà còn phải nói ra những lời như thế...

"Cái, cái gì nô lệ? Đại ca, anh nói thật sao?" Một tên đàn em khó tin hỏi.

Tô Niệm trừng mắt: "Sao nào? Cậu có ý kiến à?"

Tên đàn em rụt cổ lại: "Em không có ý phản đối anh, đại ca, chỉ là... chúng em hầu hạ anh chưa đủ tốt sao?"

Một tên khác cũng hùa theo: "Đúng vậy, có chúng em là đủ rồi, cần gì một người ngoài chứ? Hắn ta tay chân vụng về, nhìn là biết không biết hầu hạ người khác rồi."

Tô Niệm duỗi thẳng chân đặt lên giường, hai chân vắt chéo vào nhau, động tác và giọng điệu đều vô cùng ngang ngược, kiêu ngạo: "Nô lệ thì tao còn ngại nhiều sao? Cứ cho là hắn không biết làm đi, tao cũng có thể dạy dỗ để hắn học được, trở thành một tên nô lệ giỏi giang."

Dạy dỗ...

Những người có mặt bắt đầu suy nghĩ miên man, giật giật cổ áo để tản nhiệt.

Sự chú ý của Tô Niệm chỉ tập trung vào Lâm Mặc Sam, thấy y không nói một lời mà chỉ nhìn mình chằm chằm, cậu tức đến mức toàn thân phát run. Cậu dùng chân đá đá vào chân y, phủi đi một hạt bụi không hề tồn tại trên đó một cách vô cùng quá đáng, rồi hỏi: "Nghe thấy không?"

Đường quai hàm của Lâm Mặc Sam siết chặt: "Chuyện vi phạm nguyên tắc, tôi không làm."

Đây là đồng ý rồi sao.

--------------------

Nhiệm vụ uy hiếp đã thành công, Tô Niệm nhếch mép, hất cằm ra lệnh: “Cởi trói cho hắn.”

Tên đàn em miễn cưỡng làm theo, không quên cảnh cáo Lâm Mặc Sam: “Mày liệu hồn đấy, nếu dám giở trò làm đại ca sứt một cọng lông tơ nào, bọn tao sẽ đánh gãy cặp chân chó của mày.”

Ánh mắt Lâm Mặc Sam tối sầm lại, hàn khí tỏa ra dày đặc.

Bị y liếc một cái, trán tên đàn em toát mồ hôi lạnh, bèn thô bạo đẩy y ra rồi cắt đứt sợi dây nilon.

Lâm Mặc Sam ngồi dậy, xoa xoa cổ tay hằn lên một vệt đỏ vì bị siết chặt.

Tô Niệm ra lệnh: “Được rồi, ra ngoài hết đi.”

“Nghe thấy chưa, cút ra ngoài!” Tên đàn em nói rồi vươn tay định túm cổ áo Lâm Mặc Sam.

Tô Niệm quát lớn: “Làm cái gì đấy? Tao bảo chúng mày ra ngoài, nhanh lên.”

“Hả?” Đám đàn em sững sờ: “Đại ca, ý cậu là muốn ở riêng với hắn sao? Như thế sao được ạ?”

Hai gã con trai ở chung một phòng, đã thế Tô Niệm vừa mới tuyên bố muốn “dạy dỗ” y cách làm một tên nô lệ. Lập tức, trí tưởng tượng của mấy tên đàn em bay xa tít tắp, trong đầu không tài nào ngăn nổi những hình ảnh vô cùng “đồi phong bại tục” hiện lên.

Biết đâu chừng, bọn họ vừa mới đi khỏi, đại ca của họ sẽ bắt Lâm Mặc Sam quỳ xuống bò lại liếm chân mình, hay bắt y sủa tiếng chó và nhận cậu làm chủ nhân, hoặc là ngồi lên lưng y rồi coi y như ngựa để cưỡi, hay là cầm roi da hung hăng quất lên người y rồi để lại từng vệt roi sưng đỏ đau đớn...

Cũng có thể là những phương thức làm nhục người khác còn quá đáng hơn nữa.

Đám đàn em càng nghĩ càng sôi máu, nhìn Lâm Mặc Sam với ánh mắt tóe lửa, hận không thể xông lên bóp chết y.

Thấy bọn họ đứa nào đứa nấy cứ ngây ra không nhúc nhích, Tô Niệm tức đến nỗi quai hàm cũng cứng lại, thoắt cái đã nhảy dựng lên khỏi ghế: “Chúng mày điếc hết rồi à? Hay là không coi tao là đại ca nữa? Được lắm, đứa nào cũng không nghe lời tao nữa rồi.”

Đám đàn em vừa thấy cậu nổi giận, lập tức răm rắp chạy đi.

Bọn họ còn định ghé mắt nhìn trộm qua khe cửa, nhưng cửa đã bị Tô Niệm đóng sầm lại. Tiếng “rầm” một cái khiến cả lũ va mặt vào nhau.

Cả đám ôm mặt đau điếng nhưng không dám kêu, chỉ đành lưu luyến không rời mà áp tai lên cửa nghe lén.

Cửa ký túc xá cách âm quá tốt, bọn họ chẳng nghe được gì, chỉ biết tức tối đứng ngoài đấm thùm thụp xuống đất.

“Tức chết mất, cái thằng chó săn đó được hời quá rồi!”

“Đúng đúng, dựa vào cái gì mà hắn được đại ca tự mình dạy dỗ chứ!”

“A a a, nếu mình không nghe lời đại ca thì có được cậu ấy dạy dỗ một chút không nhỉ?”

...

Trong phòng.

Tô Niệm chỉ tay: “Mày, qua đây ngồi.”

Lâm Mặc Sam liếc cậu một cái, vẻ mặt không rõ cảm xúc, rồi im lặng ngồi vào bàn học của cậu.

Tô Niệm ném “bộp” giấy bút lên bàn: “Được rồi, bây giờ viết bản kiểm điểm cho tao.”

“...” Lâm Mặc Sam nhướng mày: “Chỉ thế thôi à?”

Nhắc tới chuyện này Tô Niệm lại thấy hơi bực bội, gắt lên: “Còn thế nào nữa? Bản kiểm điểm này là do mày ban cho đấy, hai nghìn chữ, thứ hai phải nộp rồi, mau viết cho tao!”

Lâm Mặc Sam im lặng trong giây lát rồi cầm bút lên viết.

Tô Niệm thấy y viết vừa nhanh vừa thuận tay thì yên tâm ngồi lại lên ghế của mình, lôi điện thoại ra chơi game giết thời gian.

Thế là, trong căn phòng yên tĩnh vang lên đủ loại hiệu ứng âm thanh của một trò chơi ẩm thực.

“Xèo xèo”, đó là tiếng Tô Niệm nướng xúc xích trên vỉ nướng.

“Ọt ọt ọt”, đó là tiếng Tô Niệm rưới sốt cà chua lên xúc xích.

“Very good!”, đây là tiếng Tô Niệm bán thành công một đơn hàng.

Trò chơi kinh doanh ẩm thực này rất dễ gây nghiện, Tô Niệm vừa chơi đã mê mẩn, mãi cho đến khi các màn chơi khó dần lên, khách hàng ngày một đông, cậu xoay xở không kịp, làm khách tức giận bỏ đi, bắt đầu thua lỗ.

“Sao lại thua nữa rồi!”

Tô Niệm bực mình không muốn chơi nữa, lại đổi sang một trò dọn dẹp giải tỏa căng thẳng.

Trò chơi giải tỏa này cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ cần bỏ lỡ một chi tiết nhỏ là không thể qua màn. Muốn có gợi ý thì phải trả tiền, Tô Niệm tiếc tiền nên đành dựa vào việc xem các video quảng cáo ngắn để nhận lượt chơi miễn phí.

Lâm Mặc Sam nghe hết hiệu ứng âm thanh của trò này đến trò khác, tốc độ viết kiểm điểm cũng chậm đi rất nhiều.

... Y thầm nghĩ, loại game này hồi y học tiểu học còn chẳng thèm chơi, quá trẻ con.

Vậy mà Tô Niệm còn không qua nổi màn.

Đang lúc xuất thần, một luồng hương ngọt ngào chợt phả tới từ phía sau.

“Sao mày lại dừng bút? Có phải đang lười biếng không?”

Tô Niệm không biết đã xuất hiện sau lưng y từ lúc nào, đang kiểm tra tiến độ viết kiểm điểm của y.

“Sắp xong rồi.” Lâm Mặc Sam đặt bút viết tiếp, nhưng mùi hương ngày càng nồng đậm nơi chóp mũi ảnh hưởng cực lớn đến trạng thái của y, tựa như thuốc mê, khiến y viết được vài chữ là đầu óc lại không thể hoạt động.

Y đưa tay lên che mũi, nhưng mùi hương đó vẫn cứ len lỏi vào, làm loạn hết suy nghĩ của y.

Một thằng học sinh cấp ba mà cũng xịt nước hoa ư, thơm đến mức khiến y choáng váng cả đầu.

Lâm Mặc Sam lặng lẽ nghiêng người về phía trước, cố gắng kéo dãn khoảng cách.

Thế nhưng Tô Niệm chỉ mải xem nội dung bản kiểm điểm, vì muốn nhìn cho rõ nên vô thức cúi thấp người xuống, càng lúc càng dán sát vào Lâm Mặc Sam.

“Mày viết cũng nhanh thật, mới có một lúc mà đã được hai trang giấy rồi.” Tô Niệm lướt qua một lượt, ánh mắt lơ đãng thoáng thấy gì đó rồi khựng lại.

Trên bản kiểm điểm có một dòng viết:

*Em không nên đến những nơi ăn chơi như quán net, một nơi không phù hợp với thân phận học sinh. Càng không nên xem những bộ phim có hại cho sự phát triển lành mạnh về thể chất và tinh thần của thanh thiếu niên. Em nên tiếp thu những kiến thức tích cực và tiến bộ hơn...*

Khóe miệng Tô Niệm giật giật, cậu chỉ vào dòng chữ đó: “Này, Lâm Mặc Sam, mày có ý gì đây? Cái gì mà phim có hại cho thể chất và tinh thần?”

Lâm Mặc Sam hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Đương nhiên không phải! Tao, tao xem cái đó là...”

Cậu nói không rõ, Lâm Mặc Sam bèn tiếp lời: “Cậu vẫn là nên xem ít loại tài liệu học tập này lại đi, xem nhiều dễ biến thái.”

“Tao biết! Nhưng sao mày có thể viết vào đây được, đến lúc tao đọc lên thì chẳng phải cả trường đều biết tao xem...” — không đúng, ý tao là tao có xem đâu!” Tô Niệm bị y nói cho luống cuống, ăn nói cũng lộn xộn cả lên.

Lâm Mặc Sam gật đầu, dùng bút gạch dưới dòng chữ đó, giọng điệu đầy ẩn ý: “Biết rồi, cậu không xem, cũng không thích vợ người ta.”

“…”

Tô Niệm thật sự tức sôi máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play