[ Đến độ tuổi mà Ngự Bắc Huyền nên bắt đầu học đi, Ngự thành chủ vẫn luyến tiếc buông tay. Ông ấy nghĩ, đợi sau này khi ra ngoài giết sát thú thì tiện thể dạy thằng bé học đi cũng chưa muộn. ]
[ Cũng may là còn có Ngự phu nhân! Mỗi lần đều phải kéo tai Ngự thành chủ mới khiến ông chịu buông con ra. ]
[ Ngự Bắc Huyền từ bé đã rất lanh lợi, rất sớm đã nhận ra phụ thân mình chính là sinh vật nguy hiểm nhất thế gian. Vì vậy, hắn học đi và chạy rất sớm — mới một tuổi đã có thể chạy băng băng khắp nơi. ]
Tư Nhĩ gật gù, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra một tiêu đề :  Tình thương của cha tựa núi lở đất rung, một tuổi ta đã chạy trốn như bay. 
[ Mỗi lần Ngự thành chủ định bế thì hắn lại cắm đầu bỏ chạy. Nhưng trẻ con thì chạy nhanh cỡ nào cũng chẳng thoát được, lần nào cũng bị Ngự thành chủ chụp gọn rồi ôm trở lại. ]
[ Hơn nữa Ngự thành chủ thật sự rất thương hắn,bảy tám tuổi rồi mà Ngự Bắc Huyền vẫn thường xuyên bị ông ôm vào lòng, nựng tới nựng lui. ]
[ Nhưng là nam hài tử mà, càng lớn càng biết xấu hổ, không chịu nổi cảnh bị phụ thân mình hôn tới hôn lui trước mặt người ta. ]
[ Vì vậy, nhân dịp lần đó xảy ra thú triều ngoài thành, Ngự Bắc Huyền đã lặng lẽ bỏ trốn. Từ đó lưu lạc khắp nơi, quyết không quay về nhà nữa. ]
[ Tất nhiên, đó chỉ là "bề ngoài" thôi — thực ra mỗi năm hắn đều lén quay về một lần, mang ít đặc sản về cho người nhà, rồi tiện thể… xin ít tiền tiêu vặt từ mẫu thân với ca ca. ]

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play