"Thanh Sơn, sao chàng lại tới đây? Chẳng phải chàng đã tìm được thần y rồi sao?" Thiên Nhạn "quan tâm" hỏi.
Vốn dĩ Hạ Thanh Sơn đã không muốn ai nhắc đến chuyện này, giờ đây hắn còn chẳng muốn soi gương, nhìn hai vết sẹo gớm ghiếc, chính hắn cũng thấy ghê tởm. Cũng không hiểu sao, hai vết sẹo trên mặt hắn đặc biệt lớn, xung quanh còn mọc ra rất nhiều thứ không nên có, không mấy ai có thể nhìn lâu một người có hai vết sẹo như vậy.
Hắn đến trước mặt Thiên Nhạn, khẳng định không thể đội nón lá. Hơn nữa, hắn vẫn luôn cảm thấy Thiên Nhạn là nữ nhân của hắn, phải thấp hơn hắn một bậc, dù đối phương là hoàng đế. Bất kể bộ dạng hắn thế nào, đối phương cũng không thể ghét bỏ một chút nào.
"Thần y đều là cao nhân, xuất quỷ nhập thần, chưa tìm thấy." Hạ Thanh Sơn biểu tình không kiên nhẫn, liếc mắt nhìn bốn phía, đặc biệt là Tuân Tử Hoài.
Tuân Tử Hoài một thân bạch y sạch sẽ, thoải mái, thanh tân không dính bụi trần, cao lãnh thoát tục đứng cách Thiên Nhạn không xa. Nét non nớt trên mặt đã rút đi rất nhiều, bộ dạng so với trước kia càng thêm tuấn tú.
Hạ Thanh Sơn cả người đều không thoải mái, trong lòng nảy sinh một loại xúc động muốn dùng dao nhỏ chọc nát mặt Tuân Tử Hoài. Cái tên tiểu bạch kiểm này cả ngày đi theo Vân Thiên Nhạn bên cạnh, không biết có rắp tâm gì, chẳng lẽ là muốn lên ngôi?
"Quốc sư, ta có lời muốn nói với Nhạn Nhi, nếu ngươi không có việc gì, xin lui xuống trước đi." Hắn dù sao cũng là phu quân của Vân Thiên Nhạn, Vân Thiên Nhạn là nữ nhân của hắn, cái tên người ngoài này không cần thiết đứng trước mặt hắn chướng mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT