Sở Thành Hỉ mặt lạnh tanh: “Vậy con nghĩ ra biện pháp gì rồi?”
“Vừa rồi cha gọi như vậy, con thật sự đã nghĩ ra, nói đến thì vẫn phải nhờ cha.” Sở Tiêu Nguyệt không quên nịnh nọt một câu mà đến bản thân nàng cũng thấy ghê tởm.
Sắc mặt Sở Thành Hỉ hòa hoãn đi nhiều: “Là biện pháp gì?”
“Đúng vậy, biện pháp gì, Chiêu Đệ, con mau nói đi.” Dương Phượng Hương giục.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của hai người, dù trong lòng khó chịu, Sở Tiêu Nguyệt cũng phải nói. Dù sao cũng không thể để Thiên Nhạn tiếp tục chiếm tiện nghi. Những linh dược đó cũng có phần của nàng.
“Chúng ta không có cách nào ngăn cản đại tỷ, nhưng chúng ta có thể mời người trong tông môn đến.” Sở Tiêu Nguyệt bổ sung, “Chúng ta có thể mời môn chủ đến xử lý chuyện này. Môn chủ ra mặt, đại tỷ không thể không nể mặt. Biết đâu, còn có thể lấy lại toàn bộ đồ đã bị cướp đi.”
Sở Tiêu Nguyệt tự mình cũng thấy biện pháp này ổn. Chẳng lẽ môn chủ đã ra mặt mà Sở Thiên Nhạn còn dám tiếp tục cướp đồ ở Đăng Vân Phong sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play