"Bệ hạ đang trách cứ thần ư?" Tuân Tử Hoài thoáng khựng tay, giọng điệu có vẻ uỷ khuất.
"Không có."
Thiên Nhạn dứt khoát đáp lời, khiến Tuân Tử Hoài bật cười, vẻ mặt ánh lên vài phần vui sướng và đắc ý: "Người không trách cứ là tốt rồi."
"Trước kia hắn luôn tìm cách quấy rầy người, thần sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bệ hạ, liền tìm một biện pháp để hắn tự mình lăn lộn. Biện pháp này rất tốt, hắn không còn rảnh rỗi đến quấy rầy bệ hạ nữa."
Ánh mắt Tuân Tử Hoài lại tối sầm: "Người này vẫn luôn thèm muốn ngôi vị hoàng đế của bệ hạ, giữ lại trước sau gì cũng là một mối họa. Nếu bệ hạ không tiện ra tay, thần có thể hạ chút thuốc mãn tính cho hắn, không ai có thể phát hiện ra. Ngay cả các hoàng tử, công chúa có biết cũng không thể đổ lỗi lên người bệ hạ."
"Chưa vội, cứ giữ hắn lại đã. Trận chiến ở kinh đô của Xương Vương năm xưa, cũng đã giúp hắn có chút danh tiếng. Ta không muốn hắn chết đi mà vẫn mang tiếng tốt. Tính tình người này vốn rất ổn định, nếu không phải ngươi hạ thuốc khiến nội tâm hắn rối loạn, giờ đây e rằng hắn đã toan tính cách chiếm đoạt ngôi vị rồi."
"Đợi đến khi hắn xin thuốc không thành, hắn sẽ lại nhớ đến chuyện ngôi vị hoàng đế. Đến lúc đó, hắn sẽ không kìm được mà ra tay cướp đoạt."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play