Thiên Nhạn chưa từng trải qua cảm giác sinh nở, cơ thể mệt mỏi rã rời khiến nàng vô cùng khó chịu, cơn đau xé ruột gan trong bụng khiến nàng chỉ muốn ngất lịm đi.

Ba ngày đại chiến, nàng không biết nguyên chủ đã kiên trì như thế nào.

“Hỏi rõ thân phận, trục xuất về nguyên quán. Kẻ vô gia cư, xử lý theo quy trình.”

Thiên Nhạn lướt mắt nhìn những nam nữ đang co ro run rẩy trong góc. Đây là chiến tranh, vô cùng tàn khốc. Cảnh tượng như vậy, nàng đã từng chứng kiến quá nhiều, nội tâm gần như không hề dao động.

“Tướng quân, sắc mặt người không được tốt lắm, cần phải tịnh dưỡng.” Dưới ánh đèn, người bên cạnh phát hiện mặt Thiên Nhạn trắng bệch như tờ giấy, bước đi rõ ràng không còn nhanh nhẹn như trước. Nhớ lại mấy ngày trước nàng vừa mới sinh nở, trong lòng tức khắc nhói lên, “Đại chiến đã báo thắng lợi, tướng quân hãy về nghỉ ngơi trước đi, những việc còn lại cứ để chúng tôi xử lý.”

“Ừm.”

Thiên Nhạn xoay người định bước ra khỏi doanh trướng, tiếng xiềng xích quẹt đất vang lên, tiếp đó nàng cảm thấy vạt áo bị giữ chặt. Nàng theo bản năng muốn đá văng ra, không ngờ đối phương trốn rất nhanh, nàng lúc này mới quay đầu nhìn lại.

“Tỷ tỷ đừng hung dữ như vậy, ta không phải người xấu.”

“Thân thể ta yếu ớt, dễ bị đá hỏng.”

Thiên Nhạn: “……”

Thiếu niên trước mắt, mặc một thân bạch y, đáng tiếc bộ y phục này có chút vấy bẩn.

Khuôn mặt thiếu niên vẫn còn khá sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời trong trẻo, thấp thoáng long lanh ánh nước. Thiên Nhạn cụp mắt xuống, phát hiện bàn tay hắn đang nắm vạt áo mình có chút lấm lem bùn đất.

Cả người dơ bẩn, nhưng lại khiến người ta nhận ra hắn là một người rất yêu sạch sẽ.

“Bọn họ cứ khóa ta mãi, không có cách nào tắm rửa, có chút bẩn.” Thiếu niên giải thích, vẻ mặt vô tội, “Tỷ tỷ thả ta ra, cho ta chút nước, lát nữa sẽ sạch sẽ thôi. Trên người tỷ tỷ cũng vấy bẩn rồi, cần phải tắm rửa.”

Câu cuối cùng này ý tứ rất rõ ràng, mọi người đều bẩn, ai cũng đừng ghét bỏ ai.

“Đừng ngẩn người nữa, thân thể tỷ tỷ hao tổn nghiêm trọng, cần phải lập tức nằm nghỉ ngơi.” Thiếu niên thấy Thiên Nhạn không phản ứng, tiếp tục nói, “Bằng không vài năm sau thân thể tỷ tỷ sẽ hỏng bét, đừng nói cầm đao, ngay cả đi đường cũng khó nhọc.”

Thiên Nhạn cuối cùng cũng có chút hứng thú, nàng liếc nhìn thiếu niên cao hơn mình: “Ngươi biết y thuật?”

“Ta không chỉ biết y thuật, mọi người còn gọi ta là thần y.” Thiếu niên đắc ý khoe khoang bản lĩnh, “Ta có thể an an ổn ổn ở đây, không gặp chuyện gì khác, cũng là nhờ vào một tay y thuật.”

Thiên Nhạn châm biếm: “Lợi hại như vậy, còn bị người ta khóa lại? Sao không dùng hai viên thuốc hạ độc cho bọn chúng chết hết đi?”

Thiếu niên có chút ngây ngốc, đúng vậy, sao hắn lại không nghĩ ra nhỉ?

Sư phụ không chuyên dạy hắn chế độc, không có nghĩa là hắn không thể tự mình nghiên cứu. Nếu hắn sớm hơn một chút chế ra độc dược mang theo bên mình, lũ người kia còn không phải chết thẳng cẳng, có thể khóa được hắn sao?

À, thật khiến người ta tức giận mà.

Thiên Nhạn thấy bộ dạng ảo não của thiếu niên, cầm thanh cự kiếm khẽ chạm vào vị trí xiềng xích trên chân thiếu niên, xiềng xích theo tiếng mà đứt lìa.

Thiếu niên thấy vậy, thuận đà trèo lên, vội vàng đưa hai tay ra, ý nói chỗ này còn có.

Thiên Nhạn làm theo.

Thiếu niên được tự do nở nụ cười rạng rỡ với nàng, nhưng lại không khiến nàng cảm động.

Thiếu niên này vừa nhìn đã biết không phải kẻ đơn giản, nói năng như vậy, chắc chắn trong bụng đầy rẫy mưu tính.

“Tỷ tỷ tên gì, ta tên Tuân Tử Hoài.” Thiếu niên tự giới thiệu, tiến đến bên cạnh Thiên Nhạn, cũng không còn kéo vạt áo nàng nữa, tự mình nói, “Từ hôm nay trở đi, ta chính là người của tỷ tỷ, ân cứu mạng không có gì báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp.”

Thiên Nhạn liếc hắn một cái: “Được, nhớ kỹ lời ngươi nói, tương lai bất cứ lúc nào cũng phải vì ta chắn đao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play