Khi nói chuyện, cung nhân đã chuyển bàn ghế và văn phòng tứ bảo tới, Đường Du ngồi xuống, không để ý tới bất kỳ ai, cầm bút chấm mực.
Từ Tư Uyển đi từng bước đến gần gã, mỗi một bước đều nặng tựa ngàn cân. Khi còn cách gã nửa bước, nàng lảo đảo muốn té ngã, Hoa Thần suýt đỡ không được, may mà nàng kịp duỗi tay đỡ chỗ tựa lưng sau ghé ngồi của gã mới miễn cưỡng đứng vững.
Nàng mơ hồ nhìn ra gã đang viết chữ của nàng. Bút tích này gã từng lấy ra để chọc nàng, trêu nàng, nàng chưa từng để bụng, hoàn toàn không ngờ nét chữ này có một ngày sẽ lấy mạng gã.
Hoàng đế an tĩnh ngồi chờ chữ viết của Đường Du cứ như không phát hiện sắc mặt nàng đã trắng bệch.
Đầu óc Từ Tư Uyển vù vù không ngừng. Vào cung tám năm, đây là lần đầu tiên nàng xúc động đến mức không muốn quan tâm tất cả. Nàng nhìn hoàng đế chằm chằm, tim đập mỗi lúc một năm, đột nhiên muốn nói với hắn thư từ này không có tình cũ gì với Vệ Xuyên cả, chỉ là nàng và Đường Du xã giao trong tôi, rồi nhất thời lại muốn trong tay có một thanh đao, vậy nàng có thể lập tức lấy mạng hắn, sau đó cùng lắm thì cùng Đường Du chết với cực hình.
Nàng nghĩ, nếu một mình đi qua cầu Nại Hà nhất định sẽ rất cô đơn.
Gã ở nhân thế đã cô đơn nhiều năm như vậy, nàng sao có thể để gã một mình đi con đường đó?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT