“Phụ thân, ngài phạt cũng phạt xong rồi, mẫu thân lâu nay cũng chưa ra ngoài, chỉ cầu nữ nhi mang bà tới gặp ngài,” Ngụy Thiến vội vàng giải thích.
“Hừ, nếu không phải các ngươi, bổn tướng sao đến nỗi hiện tại bị động đến thế? Từ trước, ta chỉ cần mở mắt liếc một cái là xong, các ngươi cố tình biến sự việc thành như vậy, thức thời thì không cần lắc lư trước mắt bổn tướng!” Ngụy Luân nói, âm lãnh tràn đầy, không còn một chút nhân tình.
Ngụy Thiến sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng trước sau không dám phản bác, chỉ có thể nhìn Ngụy Luân, nhẹ nhàng đẩy mẫu thân chạy nhanh trở về phòng.
Từng nương nước mắt lăn dài, bà hiểu rõ, làm một người nam nhân sinh ra lòng áy náy, ánh mắt ai oán, nàng nói:
“Lão gia, đại công tử lấy đi những đồ đó không tính gì, thiếp còn xoay chút cửa hàng ở nơi khác, trước trong phủ đồ vật cũng được ta dọn qua.”
Ngụy Luân giương mắt nhìn nàng, khen ngợi, nhìn thấy nữ nhân ngoan ngoãn, nhưng vẫn có thể biết nàng cất giữ đồ vật như thế nào!
Lúc trước nữ nhân ấy sẵn sàng đưa tiền, nhưng không chắc nói cho hắn biết hết gia sản trong nhà; giờ đây khen ngược, còn giấu đồ vật khéo léo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play