Sáng sớm hôm sau, không còn phố xá ồn ào xe ngựa rộn ràng như thường lệ, Trương Võ Lượng bị tiếng gà gáy trước sân đánh thức.

Hắn theo thói quen đưa tay sang bên đầu giường tìm điện thoại để xem giờ, nhưng lại chạm phải khoảng không. Ngẩn ra một lát, hắn quay đầu nhìn người đang nằm bên cạnh mình, lúc này mới sực nhớ bản thân đã… xuyên qua.

Trương Võ Lượng mở to mắt, nhìn màn giường lạ lẫm phía trên thật lâu mới dần định thần lại. Hắn thật sự nghĩ mãi không ra mình đã xuyên qua bằng cách nào.

Ngày thường hắn rất bận, chẳng mấy khi rảnh rỗi xem tiểu thuyết hay phim ảnh, nhưng hồi trước từng có thời gian truyện xuyên không rất nổi. Có một tiểu cô nương si mê thể loại này tới mức nhảy lầu muốn xuyên không, kết cục lại mất mạng, chuyện này từng gây chấn động một thời. Bởi vậy hắn cũng có nghe qua vài chuyện, biết muốn xuyên không thường phải là… chết trước đã.

Tai nạn xe cộ, nhảy lầu, bệnh nặng kiểu gì cũng phải đi đời nhà ma thì mới có thể xuyên, bằng không sao cô bé kia lại dại dột đến mức ấy?

Nhưng hắn đây thì sao? Rõ ràng chỉ là… ngủ một giấc, tỉnh lại liền xuyên rồi. Mà càng lạ hơn, nguyên chủ thân thể này lại không chết. Vậy nguyên chủ đi đâu rồi? Hay nói cho cùng, hắn vốn chính là Trương Võ Lượng ở thế giới này, còn “Trương Võ Lượng” ở hiện đại chỉ là một giấc mộng?

Dù sao thì... trí nhớ của thân thể này hắn cũng có, chỉ là hơi mơ hồ. Ngược lại, ký ức ở hiện đại lại rõ ràng như in...

Trong lúc Trương Võ Lượng đang miên man suy nghĩ, tự hỏi về giấc mộng tự hỏi mình là bướm hay là người... thì người nằm trong ngực hắn cũng dần tỉnh lại.

Thân hình Trần Tiểu Niên nhỏ hơn hắn một chút. Tối qua hai người ôm nhau ngủ, sáng nay tỉnh dậy, y vẫn còn nằm yên trong ngực hắn. Vừa mở mắt ra đã bắt gặp vẻ mặt Trương Võ Lượng đang thất thần, khiến y bất giác cảm thấy xa cách, trong lòng có chút bất an. “Phu quân” Trần Tiểu Niên gọi một tiếng, giọng khẽ khàng, bên trong ẩn chứa một tia sợ hãi mơ hồ khó nhận ra.

“Ừm?” Trương Võ Lượng quay sang nhìn thì thấy tiểu phù lang mới cưới đang mở to đôi mắt ngấn nước nhìn mình. Hắn liền theo bản năng đưa tay xoa nhẹ đầu y: “Tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Trần Tiểu Niên cảm nhận được động tác dịu dàng đó, lòng cũng dần yên tâm, khẽ lắc đầu: “Không sao…”

Thấy sắc mặt y thật sự không tệ, Trương Võ Lượng cũng yên lòng. Dù đêm qua chỉ làm một lần, nhưng dù sao Trần Tiểu Niên cũng là lần đầu, mà theo ký ức của hắn, nơi đó của nam nhân nếu không cẩn thận mở rộng rất dễ bị thương. Có điều xem ra ca nhi thể chất vẫn khác... Nghĩ đến xúc cảm mềm mại ngày hôm qua, hắn liền vội ho khan hai tiếng, không dám nghĩ thêm.

Trần Tiểu Niên nghiêng đầu: “Phu quân?”

“A? Không có gì không có gì…” Trương Võ Lượng sực nhớ tới chuyện gì đó, liền nói: “Tiểu Niên, chuyện này… ta có thể thương lượng với ngươi một chút được không?”

“Gì vậy?” Trần Tiểu Niên nghiêng đầu nghi hoặc, không để ý đến động tác nhỏ phía dưới của hắn.

“Khụ… chính là... có thể đừng gọi ta là ‘phu quân’ nữa được không?” Trương Võ Lượng nói đến đây thì hơi không tự nhiên. Nghĩ đến cảnh về sau mỗi ngày có một nam nhân chạy theo gọi mình “phu quân~”, hắn cảm thấy cả người nổi da gà. Không được! Nhất định phải dập từ trong trứng nước.

Trần Tiểu Niên ngẩn ra: “Không gọi phu quân thì gọi gì?”

“Tuỳ, gọi gì cũng được, chỉ cần không phải ‘phu quân’ là được.” Trương Võ Lượng cố tỏ ra mình rất “dân chủ”.

Trần Tiểu Niên nghĩ một chút: “Vậy... gọi ‘đương gia’?”

“Không được!”

“Vậy… tướng công?”

“Càng không được!” Trương Võ Lượng dứt khoát cắt ngang. “Gọi là Lượng ca hoặc Trương đại ca, tự chọn đi!”

Mẹ kiếp dân chủ gì chứ, hắn nhịn không nổi nữa rồi.

Trần Tiểu Niên cảm thấy hôm nay phu quân có hơi lạ, nhưng hắn nói đổi thì đổi thôi, y cũng không muốn khiến tướng công nhà mình khó xử vì chuyện nhỏ. Vì vậy ngoan ngoãn gọi: “Trương đại ca.”

“Ừm,” Trương Võ Lượng gật đầu hài lòng, “Nếu chuyện ổn rồi, thì dậy thôi.”

“Vâng.” Trần Tiểu Niên dịu dàng đáp lời, từ trong lòng hắn lui ra, bắt đầu mặc quần áo.

Hai người rửa mặt thay đồ xong ra ngoài, Triệu đại nương đã dậy từ sớm, cho gà vịt ăn xong đang chuẩn bị nấu bữa sáng. Trần Tiểu Niên vội vàng chạy tới: “Xin lỗi nương, con dậy muộn.”

Triệu đại nương cười xua tay: “Không sao cả. Nương tuổi lớn, ngủ không lâu, mấy đứa trẻ tụi con đang tuổi ăn tuổi lớn, dậy muộn chút cũng không sao. Dù gì trong nhà giờ cũng không có gì gấp cả.”

Tuy nói vậy nhưng bà cũng không từ chối khi Trần Tiểu Niên muốn phụ bếp. Dù sao đã cưới về rồi, sớm muộn cũng phải lo liệu việc trong ngoài.

Trong lúc hai người trong bếp lo nấu nướng, Trương Võ Lượng thì tranh thủ dạo quanh sân một vòng. Hôm qua đến vội vã, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ chỗ ở hiện tại. Ký ức cũng khá mơ hồ, cần làm quen lại một lượt.

Hiện tại họ đang ở nhà cũ của Trương gia — một khu viện khá lớn do Trương lão gia tử xây từ trước khi qua đời. So với hiện đại thì phải gọi là biệt phủ cấp phú hộ mới đúng.

Nhà cửa cũng nhiều, gian chính giữa có bài vị tổ tiên, vài cái tủ lớn nhỏ đựng đồ lặt vặt, thêm một bàn bát tiên và mấy băng ghế dùng để ăn cơm hằng ngày. Trên bàn thờ còn thờ bài vị của ông nội Trương. Trương thị vốn là một họ lớn trong thôn Đào Hà, có từ đường riêng của dòng tộc.

Theo tập tục của Trương gia, vợ chồng đã khuất đều được thờ riêng tại tiểu gia của mình trong ba năm đầu, sau đó mới được dời vào từ đường của gia tộc. Bởi vậy nên tuy cha Trương mất cùng thời điểm với Trương lão gia tử và Trương tiểu thúc, nhưng hai bài vị kia đã được dời vào từ đường từ đầu năm nay, còn bài vị của Trương phụ thì vẫn còn được giữ lại ở Trương gia.

Nhắc đến việc Trương phụ qua đời, cũng là một chuyện xưa khiến người ta cảm khái khôn nguôi. Trước kia, Trương gia cũng xem như là gia đình ba thế hệ cùng đường, tổ phụ là Trương lão gia tử, phụ thân của nguyên thân là trưởng tử Trương gia, còn nhị thúc là Trương Chấn Dũng, cùng với hai người thê tử là Triệu thị và Dư thị.

Chuyện xảy ra vào khoảng năm năm trước, đúng mùa thu hoạch, không may gặp phải cơn mưa to nhiều năm khó gặp, cả nhà đều bận bịu chạy ra ruộng cứu lúa. Ngay cả nhị thúc tức phụ thân của Trương Chấn Dũng thân thể vốn yếu ớt do sinh non, cũng ra đồng giúp đỡ. Nhưng đúng đêm hôm ấy, ông lên cơn sốt cao.

Đào Hà thôn lại nằm ở nơi hẻo lánh, giao thông với các thôn xung quanh không thuận tiện, trong thôn lại không có đại phu. Tổ tiên Đào Hà thôn vốn để tránh chiến loạn mà chọn nơi núi rừng ba mặt bao bọc, chỉ còn một mặt giáp nước để sinh sống.

Dù đi lại khó khăn, nhưng thường ngày tự cung tự cấp, không lo chiến sự, cũng sống an nhàn. Qua mấy chục năm yên ổn, Đào Hà thôn cũng dần phát triển. Ban đầu chỉ có thể đi thuyền qua sông đến trấn, sau dần khai mở được đường đi bộ nối với thôn bên cạnh.

Đêm đó nước sông chảy xiết, không thể đi thuyền, may mà thôn kế bên có một đại phu, tuy y thuật không cao minh nhưng trị bệnh cảm sốt thì vẫn tạm được. Trương phụ thấy đệ đệ mình bệnh tình không nhẹ, liền dầm mưa đi thỉnh đại phu, nào ngờ giữa đường lại gặp phải lở đất, mất mạng tại chỗ. Khi được đưa về thì thi thể đã không còn nguyên vẹn. Còn nhị thúc thì vì cơn sốt không dứt, đến sáng hôm sau cũng không qua khỏi.

Một đêm, Trương lão gia tử mất liền hai đứa con trai, đau đớn đến mức ngất xỉu, bệnh cũ tái phát khiến ông nằm liệt trên giường. Mọi việc trong nhà rối như canh hẹ, từ việc lo tang ma cho đến chăm sóc người bệnh đều rơi hết lên vai nguyên thân khi ấy chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi.

Nếu là thời hiện đại thì độ tuổi ấy chỉ là một thiếu niên học cấp hai, nhưng ở cổ đại thì đã có thể tính tới chuyện thành thân. May mắn có sự giúp đỡ của hương thân láng giềng, nguyên thân mới lo liệu xong tang sự.

Nhưng tai họa chưa dừng ở đó. Trước kia Trương gia từng bán một số tài sản để cưới thê tử cho nhị thúc mong có người nối dõi. Nào ngờ lúc tang gia bối rối, bà ta kia lại ôm hết tiền trong nhà bỏ trốn theo một gã bán hàng rong.

Có lẽ nhân lúc tang lễ hỗn loạn mà chuồn mất, lúc mọi người phát hiện thì đã không còn dấu vết gì, muốn tìm cũng chẳng biết đi đâu. Trương lão gia tử vì tức giận mà phát bệnh, gắng gượng chống đỡ chỉ để đuổi ả tiện phụ kia đi, đó cũng là lý do rõ ràng vì sao Trương nhị thẩm chưa mất nhưng bài vị nhị thúc vẫn được đưa vào từ đường.

Một nhà Trương gia người thì chết, người thì chạy, tiền tài bị vơ vét sạch sẽ, không biết còn cách nào sống tiếp. Nhưng nguyên thân là kẻ cứng cỏi, cắn răng gánh vác gia đình, nhờ thân thích trong thôn mà vượt qua được mấy năm khó khăn. Cũng may vì giữ đạo hiếu ba năm mà không cần kết giao lui tới, tiết kiệm được không ít chi phí, giờ mới đủ điều kiện cưới phu làng.

Đáng tiếc là còn chưa kịp động phòng, nguyên thân đã bị hắn xuyên đến. Trương Võ Lượng tiếc nuối lắc đầu, trong lòng cũng không khỏi có chút thỏa mãn khi thấy người khác gặp chuyện chẳng lành.

Hai bên phòng chính còn có cửa thông sang hai gian phòng nhỏ, bên trái thường là nơi cha nương đương gia cư ngụ, còn bên phải là dành cho con cái chưa thành thân. Như vậy vừa tiện chăm sóc, lại không làm ảnh hưởng đến đời sống riêng của cha nương. Giờ gian phòng bên trái là nơi Triệu đại nương ở.

Phòng bên phải vốn là nơi ở của Trương Võ Lượng và Trương Chấn Dũng, nhưng vì Trương Võ Lượng cưới phu lang, nên dọn khỏi đó, nhường phòng lại cho đệ, còn mình thì chuyển sang căn phòng trước kia Trương phụ từng ở. Gian này ở sát phòng chính, cửa mở ra sân, còn có thêm một phòng nhỏ bên cạnh.

Nhà nông thường xây nhà như vậy nhiều gian riêng biệt vì có tục lệ không chia nhà khi cha nương còn sống. Mỗi gia đình có thể gồm nhiều thế hệ, để tránh mâu thuẫn không đáng, nên xây các gian nhà riêng biệt để các cặp phu thê trẻ ở riêng.

Phòng nhỏ bên cạnh thường dùng để cho con nhỏ ở tạm khi chưa thể rời khỏi cha nương, sau lớn lên thì chuyển ra. Hiện Trương gia người ít, vài căn vẫn để trống, chỉ để cất đồ.

Phòng bếp riêng biệt, trên tường treo đầy ngô khô, ớt cay. Trong sân có chuồng gà, lều đốt củi, một khoảng đất lớn để trồng rau, hiện giờ đang vào mùa rau quả, các loại hành tỏi đều đã lớn.

Trong sân còn trồng mấy cây: hai gốc quế, một cây táo, táo đã chín và được hái từ lâu. Có một khoảng sân lát phẳng để phơi đồ, hôm qua chính là nơi bày bàn mời hương thân dự tiệc cưới. Bàn ghế đều là mượn từ các nhà lân cận, lát nữa ăn xong còn phải mang trả.

Từng vật dụng đều đậm chất sinh hoạt nhà nông. Trước kia ở hiện đại, nhịp sống nhanh khiến người ta mỏi mệt, Trương Võ Lượng nhiều khi từng nghĩ, sau này về hưu sẽ về quê sống cuộc sống chậm rãi. Kết quả, còn chưa kịp nghỉ hưu thì đã "về hưu" sớm luôn rồi.

Hắn hít sâu một hơi, thầm cảm thấy trong lòng có chút hạnh phúc nho nhỏ. Dù sao thì nợ nần ở hiện đại cũng đã trả xong, đệ đệ cũng đã tìm được việc, không còn gì phải lo lắng. Giờ là lúc sống một cuộc đời thật tốt.

“Trương đại ca, ăn sáng thôi!”

“Đây, ta tới ngay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play