Trương Võ Lượng ăn sáng xong liền dạy Trương Chấn Dũng ôn lại những chữ đã học hôm trước, sau đó bắt đầu dạy vỡ lòng bằng “Tam Tự Kinh”, từ câu “Nhân chi sơ” mà dạy, mỗi ngày chỉ dạy một câu, đồng thời ôn lại bài cũ trước khi học câu mới.
Hắn chuẩn bị một tấm ván gỗ, viết những chữ đã học lên đó để Chấn Dũng làm tài liệu tham khảo. Vốn dĩ còn định làm một cái bàn cát cho thằng bé luyện viết, nhưng tuyết lớn rơi liên tục suốt ba ngày, đừng nói là hạt cát, ngay cả hòn đá cũng không nhìn thấy đâu. Ba ngày đó, cả nhà họ Trương đều chỉ quanh quẩn trong Noãn Ốc, thỉnh thoảng mới ra ngoài quét tuyết, thông khí một chút.
Đến ngày thứ ba, tuyết rốt cuộc bắt đầu ngớt, buổi chiều còn có chút nắng nhẹ. Trương Võ Lượng kết thúc buổi dạy hôm đó, đứng dậy khỏi giường đất, vận động tay chân, vừa duỗi người vừa đạp chân cảm thán: “Tuyết năm nay rơi thật dữ dội.”
Triệu đại nương vừa kết chỉ may giày bông, vừa nói: “Tuyết lành báo mùa màng bội thu, trận tuyết này rơi xong, năm sau thể nào cũng được mùa.”
“Cũng đúng.” Trương Võ Lượng gật đầu, câu này hắn cũng từng nghe qua. Hắn chớp mắt nhìn về phía Trần Tiểu Niên, nói: “Tiểu Niên hay là chúng ta ra ngoài chơi tuyết một lát đi?”
Trương Chấn Dũng nghe thấy vậy liền ngẩng đầu khỏi mớ chữ mới học, ánh mắt sáng rực vì hai chữ “chơi tuyết”.
Trần Tiểu Niên thì hơi chần chừ: “Hay thôi đi, ngoài kia lạnh lắm, lỡ cảm lạnh thì sao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT