Trước kia lúc Trương tú tài dạy bọn họ nhận chữ, cũng chỉ là hứng thú nổi lên, nghĩ đến gì thì dạy nấy, thành ra cả đám học cũng không tới nơi tới chốn, nói trắng ra là học chẳng bao nhiêu, nhớ lại thì mù mờ cả. Hiện tại, hắn khẳng định không thể dạy Tiểu Thạch Đầu theo cái kiểu qua loa như vậy nữa, nhưng rốt cuộc phải dạy cái gì đây? Không thể nào bắt đầu từ... “aoe, iuv” gì đó chứ...
Hồi xưa mấy đứa nhỏ ở cổ đại vỡ lòng thì học gì nhỉ? “Bách Gia Tính”, “Thiên Tự Văn”, hay “Tam Tự Kinh”? Cuốn nào cũng hay cả, đều muốn dạy, mà khổ nỗi nhớ chẳng được đầy đủ. “Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương... Vương... Vương...” sau đó là gì nữa nhỉ? “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang”? Thôi thì bắt đầu từ “Nhân chi sơ, tính bản thiện” cho chắc, cái này còn nhớ được kha khá.
Vậy đi! Trương Võ Lượng hạ quyết tâm, lập tức bắt tay vào làm:
“Vậy ta dạy đệ viết tên mình trước nhé.”
“Vâng ạ!” – Trương Chấn Dũng ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu răm rắp.
Trương Võ Lượng lấy chút nước trong ly, dùng ngón tay viết chữ “Trương” trên mặt bàn:
“Đây là họ của đệ, cũng là họ của ta – Trương, trong ‘cung trường trương’. Một bên là chữ cung trong cây cung, một bên là chữ trường trong dài ngắn. Thế nào? Hiểu chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT