Tần Sanh đã thi đại học xong, thuận lợi nhận được giấy báo trúng tuyển của học viện âm nhạc, cả điểm văn hóa và điểm chuyên ngành của cậu đều đứng đầu cả nước. Vốn là một tin vui lớn của nhà họ Tần, nhưng vì gia đình đã trải qua quá nhiều biến cố, niềm vui của Tần Sanh cũng bị nhạt đi, nỗi buồn vẫn bao trùm biệt thự.
Tần Sanh rất hiểu chuyện, không bao giờ gây thêm phiền phức cho cha mẹ. Ở một khía cạnh nào đó, cậu là một Tần Lãng khác, chỉ may mắn hơn, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Tần Sanh đến bệnh viện thăm anh cả, còn giúp anh lau người, nói chuyện với anh rất nhiều, đương nhiên hy vọng anh có thể sớm tỉnh lại.
Tần Sanh không biết làm thế nào để anh mình tỉnh lại. Cậu đã thử rất nhiều cách, như nói chuyện, bật nhạc đàn tranh, nhưng tất cả đều không thể kích thích được thần kinh của Lưu Nghi Ninh. Anh vẫn nằm bất động, hai mắt nhắm nghiền, như đang ngủ say.
Tần Hán đến thăm Lưu Nghi Ninh, nhưng phần lớn là để ở bên cạnh Đổng Tĩnh Di.
Đổng Tĩnh Di gần như ngày nào cũng chạy đến bệnh viện, Tần Hán chỉ có thể đi cùng.
Đổng Tĩnh Di như biến thành một người khác, cô không còn cãi vã ồn ào với Tần Hán như trước nữa, phần lớn thời gian cô đều lặng lẽ một mình, không nói một lời. Đôi khi, Tần Hán lo lắng cho cô, cô chỉ nói một câu "Em không sao ".
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT