Khi đó, William vẫn chưa phải là lão William, mà là một William trẻ tuổi. Tuy anh nói giọng ngoại quốc, nhưng trong lòng lại mang đậm truyền thống của người Trung Quốc. Chính sự truyền thống này đã khiến anh và Tần Hồ trở thành người cùng một thế giới, quen biết, tìm hiểu rồi yêu nhau, và cũng chính sự truyền thống này đã khiến hai người cuối cùng mỗi người một ngả.
Bởi vì tư tưởng truyền thống buộc họ phải ưu tiên lợi ích gia tộc, thế nên anh trở về phương Tây kế thừa sản nghiệp gia đình, còn cô ở lại bên cạnh cha, giúp ông phát triển sự nghiệp đàn tranh đầy gian khó. "Vân Tranh quy tông", "Vân Tranh phục hưng" khi ấy là tâm huyết của hai thế hệ, nếu không có cô giúp Tần Xuyên lão tiên sinh một tay, thì Vân Tranh đã không có được một vị trí trong các trường phái đàn tranh. Thậm chí trường phái Vân Tranh có lẽ đã sớm suy tàn, những nhạc khúc của Vân Tranh cũng đã sớm thất truyền...
Chính vì tư tưởng truyền thống ấy đang tác oai tác quái trong lòng, họ cuối cùng không đủ quyết đoán để từ bỏ bản thân và gia tộc để đến với đối phương. Anh không thể từ bỏ doanh nghiệp gia đình, cô không thể từ bỏ sứ mệnh của thế gia. Cuối cùng, giữa dòng đời cuồn cuộn, họ đã bảo vệ được đạo nghĩa, trách nhiệm phải giữ, nhưng lại đánh mất nhau...
Tần Hồ một mình nằm trên chiếc ghế xích đu ở ban công sân vườn, không biết là do khung cảnh ngập nắng quá sáng chói kích thích mắt, hay là gió đã thổi cát vào mắt cô, mấy ngày nay mắt cô lúc nào cũng ươn ướt.
Người giúp việc Tiểu Dực đi tới báo cho cô:
"Thưa cô, có khách đến thăm ạ."
Tần Hồ vội lấy tay lau mắt, lẩm bẩm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT