Cứ ngỡ việc khiến họ nguôi giận sẽ rất khó khăn, lão gia tử đã chuẩn bị rất nhiều thứ, nào ngờ chỉ dăm ba câu, cô nương trước mặt đã thật sự không còn so đo? Khi ở Âm Bình, nàng rõ ràng đã rất tức giận cơ mà.
Rất muốn hỏi thêm vài câu, nhưng đã cầm đũa rồi, lão gia tử đành im lặng dùng bữa, vừa nhai thức ăn vừa nghĩ, không biết còn có chiêu trò gì phía sau không?
Lý Hoài Ngọc vui vẻ gắp thức ăn, muốn nói chuyện với Giang Huyền Cẩn nhưng lại ngại gia huấn Giang gia, thế là nàng duỗi chân, không mấy ngoan ngoãn mà quấn lấy chân hắn.
Người Giang Huyền Cẩn cứng đờ, hắn nhíu mày liếc nàng.
Ăn cho đàng hoàng, quậy phá cái gì!
Hoài Ngọc ngây thơ chớp mắt: Nhà ngươi ăn cơm mà không nói câu nào, chán chết đi được!
Chán cũng không được... Cảm nhận được mũi giày của nàng đang khẽ cọ vào mắt cá chân mình, mặt Giang Huyền Cẩn xanh mét. Sợ bị người bên cạnh phát hiện, hắn đành ngồi thẳng lưng, không dám nhúc nhích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT