Giang Thâm khẽ sững người, rồi cụp mắt:
"Phụ thân lo xa rồi, hài nhi không sao."
Thế mà gọi là không sao ư? Một người vốn vui vẻ hoạt bát như vậy, giờ đây khó mà thấy được nụ cười của chàng. Chàng chịu ra làm quan, chịu phấn đấu, nhưng nha đầu Cô Loạn đã đến đây khóc mấy lần, nói rằng nhị công tử cứ ôm con mà mặt mày âm trầm, đó là một đứa cháu trai cơ mà, chẳng biết chàng ghét bỏ cái gì.
Nghe tiếng la hét chém giết rung trời bên ngoài, Giang lão thái gia siết chặt cây trượng đầu rồng, khẽ nói:
"Cả đời ta lúc nào cũng lo lắng, mong các con làm rạng danh tổ tông. Nhưng đời người cũng chỉ có vậy, so với việc làm rạng danh tổ tông, vi phụ càng muốn thấy các con sống một đời bình an, khỏe mạnh."
Giang Thâm im lặng một lúc lâu, rồi hỏi:
"Vậy tam đệ cứ ở Nhất Tuyến Thành không về cũng không sao ạ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play