Đó hình như là bạn thân của trưởng công chúa, mỗi lần gặp hắn, hắn đều mặc một bộ cẩm bào đối khâm trắng như tuyết, chỉ có hoa văn thêu là khác nhau.
Có người nói hắn là thương nhân, nhưng Mộ Dung Khí nhìn thế nào cũng không thấy giống. Thương nhân đều là đầu to tai lớn, mặc cẩm bào hoa văn đồng tiền, còn người này trông như ngọc thụ lâm phong, giống như một vị công tử trác tuyệt giữa chốn hồng trần, "cưỡi ngựa tựa cầu nghiêng, lầu son tay áo vẫy", không có một chút mùi tiền.
Lúc này hắn đang đứng ngoài cửa, nghe động tĩnh trong phòng, mặt mày căng thẳng. Hắn cúi đầu im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên chắp tay, hướng lên trời vái một vái.
Tay áo tung bay, phong thái tuyệt trần, dù mày chau mặt ủ, Mộ Dung Khí cũng thấy hắn đẹp trai chết tiệt.
Theo bản năng, nàng cũng học theo hắn, hướng lên trời vái một vái.
Dù có không ưa Đan Dương, cũng phải cầu cho nàng mẹ tròn con vuông. Chỉ cần nàng còn sống, sẽ có ngày được đánh nhau một trận nữa.
Chuỗi Phật châu trầm hương trên cổ tay bị nàng siết chặt, Lý Hoài Ngọc vẫn luôn khẽ khàng an ủi Giang Huyền Cẩn đang vô cùng lo lắng. Nhưng khi cơn đau thật sự ập đến, mặt nàng trắng bệch, không nói nên lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT