Trời đã sáng, trước cổng Giang phủ người đông như kiến, xe ngựa kiệu hoa đậu khắp nơi. Lý Hoài Ngọc vừa xuống xe, đã thấy tảng đá cao hơn người dựng bên cạnh cổng lớn.
Đó là một khối ngọc thạch chưa được mài giũa, mặt hướng về phía mặt trời được đánh bóng rất phẳng, trên đó có bốn chữ viết theo lối thư pháp rồng bay phượng múa –
Thế Đại Trung Lương.
Đây là chữ do phụ hoàng nàng viết lúc sinh thời, sai người dùng tám con ngựa kéo đến đây để thể hiện sự coi trọng của ông đối với Giang gia. Người Giang gia cũng không phụ lòng, đại công tử Giang Sùng theo nghiệp võ, chiến công lừng lẫy; nhị công tử Giang Thâm theo nghiệp văn, tài danh vang khắp nước.
Còn tam công tử, lại càng ghê gớm hơn, mười sáu tuổi đã bước vào chính trường, nay đã là Tử Dương quân danh tiếng lẫy lừng, còn tự tay trừ khử Đan Dương trưởng công chúa, kẻ đã gây họa cho triều đình suốt nhiều năm.
Cười như không cười, Lý Hoài Ngọc thu hồi ánh mắt, theo Lục Cảnh Hành đi vào cổng chính.
Hôm nay khách đến đông, Giang Sùng và Giang Diễm đứng ở cửa đón khách, lễ nghi vô cùng chu đáo.
"Chúc mừng, chúc mừng!"
"Cùng vui, cùng vui! Mời vào trong."
"Giang tiểu thiếu gia phong thái ngời ngời, Giang gia quả là đời nào cũng có nhân tài! Ha ha ha!"
"Quá khen, quá khen, đâu có đâu có! Mời vào trong."
Giang Diễm theo cha mình liên tục hàn huyên hành lễ, trên mặt không hề có chút mất kiên nhẫn nào, nhưng trong lòng... đã phiền muốn chết!
Những lời sáo rỗng này thật vô nghĩa, nhưng hắn vẫn phải nghe, lại không được tỏ ra khó chịu. Chẳng biết hôm nay là sinh nhật hay là ngày chịu hình của hắn nữa.
Đang bực bội thì lại có hai người nữa tiến đến.
"Lục chưởng quỹ." Giang Sùng chắp tay: "Đại giá quang lâm, có lỗi không ra đón từ xa."
"Tướng quân nói đùa rồi." Lục Cảnh Hành mỉm cười đáp lễ: "Được mời đến đây, thật là vinh hạnh."
"Đâu có, đâu có." Giang Sùng khách sáo nói, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại của Giang Diễm.
Hơi nghi hoặc, ông ta quay đầu lại, thấy con trai mình đang ngây người nhìn chằm chằm vào người bên cạnh Lục Cảnh Hành.
Nhìn gì vậy? Theo ánh mắt của con trai, Giang Sùng giật mình.
Thật là một cô nương lộng lẫy quý phái, thần sắc dịu dàng, nhưng khí chất lại không hề thua kém nam tử bên cạnh. Bắt gặp ánh mắt của ông ta, nàng không chút hoang mang, nhẹ nhàng hành lễ:
"Tướng quân hữu lễ, Giang tiểu thiếu gia hữu lễ."
Đầu hơi cúi, tư thế đoan trang, khiến ông ta cũng không nhịn được muốn khen vài câu.
"Vị này là?" Nhận lấy tấm thiệp từ tay nha hoàn bên cạnh nàng, Giang Sùng cúi đầu xem, mắt hơi sáng lên.
Giang Diễm không nhìn thiệp, chỉ thấy cha bên cạnh đột nhiên im lặng, tưởng mình thất lễ, vội vàng hoàn hồn chắp tay nói:
"Mời hai vị vào trong."
Lý Hoài Ngọc gật đầu, mỉm cười với hắn, rồi cùng Lục Cảnh Hành đi vào.
"Về khoản chống đỡ tràng diện, vẫn là ngươi lợi hại nhất." Quạt xương ngọc mở ra, Lục Cảnh Hành che miệng thấp giọng: "Ra vẻ người ngợm ra phết."
Lý Hoài Ngọc điềm tĩnh bước đi, nghe vậy cười đến lộ cả hai chiếc răng nanh:
"Ngươi tưởng lão tử lớn lên ở đâu?"
Tuy nàng không thích tuân thủ quy củ, nhưng không có nghĩa là nàng không học. Lúc nào nên làm gì, trong lòng nàng rõ như ban ngày!
Giang Diễm nhìn theo bóng lưng xa dần, thầm nghĩ hoa mẫu đơn trên váy nàng thật đẹp, hiếm thấy ai có thể át được vẻ đẹp của loài hoa này.
Giang Sùng liếc nhìn con trai, đột nhiên hỏi:
"Con có gửi thiệp mời riêng cho Bạch Tứ tiểu thư không?"
Nhắc đến chuyện này, Giang Diễm sa sầm mặt:
"Là tiểu thúc bảo con gửi, con đã cho người gửi rồi. Còn nàng ta có đến hay không, không liên quan đến con."
Giang Sùng khựng lại, liếc nhìn con trai, rồi lại nhìn tấm thiệp mời trong tay mình.
Đứa trẻ này, lẽ nào không hề nhận ra cô nương vừa rồi là ai?