Dù sao cũng đã ở bên nhau nửa năm, Hoài Ngọc đã thấy đủ mọi dáng vẻ của Giang Huyền Cẩn: lúc vui mừng đến mắt long lanh, lúc tức giận đến toàn thân căng cứng, và cả lúc xấu hổ đến đỏ cả mang tai.
Cứ ngỡ đã hiểu hắn tường tận, ai ngờ...
Ngước mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, rồi lại nhìn căn phòng chỉ có hai người, Hoài Ngọc cười khẽ:
"Quân thượng có gì chỉ giáo?"
Trước kia, nàng không bao giờ nghe thấy tiếng thở của hắn, vì người này phong thái đĩnh đạc, nội kình vững vàng. Nhưng bây giờ, dù cách hắn hai bước chân, nàng vẫn có thể nghe rõ hơi thở hỗn loạn của hắn, giống như con cá mắc cạn, yếu ớt hớp lấy bầu không khí không thuộc về mình, gần như sắp chết.
Giang Huyền Cẩn ngước mắt nhìn nàng, trong mắt không có một tia sáng, đen kịt, giống hệt mặt biển đêm khuya trước cơn bão.
Hắn tiến lại gần nàng, những đầu ngón tay trắng ngần như muốn chạm vào cái bụng tròn vo của nàng, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại cách một tấc. Hắn chậm rãi cất lời, giọng nói khô khốc và trống rỗng như chiếc thùng khô rơi xuống giếng cạn:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play