Chuyện của Hoài Ngọc còn chưa giải quyết, nàng thế nào cũng phải đến cầu xin hắn.
Dặn dò Sương Thiên vài câu, Từ Sơ Nhưỡng đứng dậy rời khỏi phòng khách, vòng qua hồi lang ra sân sau, đến một góc khuất, nhìn quanh không có ai, mới từ từ ngồi xuống, cẩn thận để cho đôi mắt đỏ lên.
Mẹ nàng từng nói thế gian gập ghềnh, đời người nhiều kiếp nạn, nếu gặp phải kiếp nạn, không thể oán trời trách người, cứ tránh đi là được. Nàng đã làm theo, không oán trách ai, tránh được thì cứ tránh. Nhưng đã đi xa đến thế, tại sao vẫn không tránh được?
Trời mới biết nàng đã phải tốn bao nhiêu công sức để quên đi trên đời có một người tên Giang Thâm. Khó khăn lắm mới có chút kết quả, người đó lại xuất hiện trước mặt nàng, giống hệt một trò đùa ác ý của ông trời, vừa tức giận lại vừa bất lực.
Sau lưng có tiếng bước chân khe khẽ.
Từ Sơ Nhưỡng sững người, vội lấy khăn tay lau mặt, giả vờ như đang xem kiến dưới đất.
"Không lạnh sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT