Ban đầu còn đỡ, Trưởng công chúa tự mình rời đi, chủ tử dựa vào một cơn tức giận mà gắng gượng hơn một tháng. Nhưng cơn giận thì giữ được bao lâu? Một khi tan biến, nỗi nhớ trong lòng làm sao còn đè nén nổi?
Cũng tại Ngự Phong, vốn đang yên đang lành, hắn lại lén lút dời cái rương chứa đồ cũ của phu nhân trong phòng chủ tử đi, nói là không muốn để ngài nhìn thấy mà đau lòng. Cứ tưởng chủ tử không để ý, ai ngờ ngài vừa vào phòng đã phát hiện, lạnh giọng bắt bọn họ khiêng rương về, còn mở ra kiểm tra.
Vừa kiểm tra, liền nhìn thấy một chiếc khăn tay.
Chiếc khăn đó là do Ngự Phong tìm thấy dưới gầm giường, chắc là phu nhân chưa kịp tặng cho chủ tử. Trên khăn xiêu xiêu vẹo vẹo thêu bốn chữ "Thân thân phu quân ". Thật lòng mà nói, đường thêu rất tệ, chữ cũng xấu, nhưng không hiểu sao, chủ tử nhìn đến đỏ hoe cả mắt.
Những lời lộ liễu thế này, hắn trước nay vốn không thích. Thừa Hư còn tưởng đây là phu nhân dùng để trêu chọc chủ tử, ai ngờ hắn lục lọi dưới đáy rương, lại tìm ra một bức thư pháp đã được đóng khung.
Nét chữ đó Thừa Hư nhận ra, là bút tích của chủ tử, viết bốn chữ "Thân thân nương tử ".
Chủ tử chỉ nhìn thoáng qua, rồi không dám nhìn nữa, đóng nắp rương lại, đặt về chỗ cũ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT