Bên ngoài trời đã tối, sau khi Thanh Huyền đi cũng không thấy quay lại. Hoài Ngọc nằm một lúc, ý thức dần mơ hồ. Trong cơn mê man, nàng cảm thấy bên cạnh mình hơi lún xuống, biết là Giang Huyền Cẩn đã lên giường, liền quay lưng lại, cách xa hắn một chút.
Chiếc giường rộng lớn, nàng ngủ ở mép giường sát tường, gần như dán cả người vào.
Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu nhìn nàng một lúc, mặt lạnh như tiền chờ đợi. Đợi đến khi hơi thở nàng hoàn toàn đều đặn, không còn động đậy nữa, hắn mới thở ra một hơi, sa sầm mặt nhẹ nhàng ôm nàng lại.
Vòng eo thon thả, còn gầy hơn trước một chút, mặt cũng không có chút huyết sắc nào. Chặng đường vội vã, trên cằm còn dính chút bụi bẩn không biết từ đâu, trông nhem nhuốc.
Nắm lấy tay áo, hắn nín thở, từng chút một lau đi vết bẩn cho nàng. Bụi bẩn màu nâu đen dính lên tay áo màu xanh biếc của hắn, như một bức tranh đẹp bị vẩy mực lên.
Nhìn chằm chằm vào vết bẩn một lúc, không hiểu sao, Giang Huyền Cẩn lại bật cười, tiếng cười trầm thấp, vừa đắng vừa chát.
Lý Hoài Ngọc không nhìn thấy, mi tâm nàng khẽ nhíu lại, trong mơ không được yên bình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play