"Chuyện này nói ra có chút trùng hợp." Sau lưng lạnh toát, nhưng mặt nàng vẫn giữ nụ cười: "Ta vốn cũng không nhớ hắn, nhưng vừa thấy hắn là lại nhớ ra. Giống như vừa thấy cha ta, ta cũng nhớ ra ông ấy ngay."
"Nhớ được người, không nhớ được chuyện?" Giang Huyền Cẩn nhíu mày.
Hoài Ngọc đưa tay kéo lấy tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve: "Phải, ta chỉ nhớ được người thôi, chính ta cũng không biết tại sao. Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Đưa tay lau đi giọt mồ hôi bên thái dương nàng, Giang Huyền Cẩn nói: "Chỉ là thấy kỳ lạ, thuận miệng hỏi thôi."
Người này tuyệt đối sẽ không thuận miệng hỏi điều gì, chắc chắn lại nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng hắn không hỏi tiếp, Lý Hoài Ngọc cũng không dại gì tự tìm đường chết, bèn quay mặt cười: "Ngươi cuối cùng cũng chịu nghe lời ta rồi sao? Không sao đâu, muốn hỏi gì cứ hỏi, ta sẽ trả lời hết."
"Nếu phải ở đây thêm bảy ngày nữa, ngươi có thấy buồn chán không?" Hắn hỏi.
Bảy ngày nữa là có thể ra ngoài? Hoài Ngọc nghe mà bĩu môi, thầm nghĩ ngươi lấy đâu ra tự tin vậy? Đám người Liễu Vân Liệt kia chịu để hắn nghỉ ngơi chỉ bảy ngày thôi sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT