Cửa sập lại, Giang Nhị công tử đi thẳng không quay đầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Chẳng trách lại thành thân được, một tảng băng nhỏ nhen đi với một cái hộp băng ngốc nghếch, chẳng phải là vừa đẹp đôi sao!"
Cái hộp băng ngốc nghếch quay lại bên giường hỏi tảng băng: "Bây giờ chịu uống thuốc chưa?"
Tảng băng đáp: "Tay đau."
Vết thương trên cánh tay cũng rất sâu, Hoài Ngọc nhìn một lúc, rồi tự mình bưng thuốc, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.
"Sao sắc mặt ngươi cũng tệ vậy?" Uống được nửa bát thuốc, Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn nàng hỏi.
Lý Hoài Ngọc sững người, chợt hiểu ra: "Ta cứ thắc mắc sao mình hơi chóng mặt, hôm qua ta cũng bị bệnh, bị xe ngựa tông trên phố, ngủ li bì cả một đêm... Này, ngươi làm gì vậy?"
Giang Huyền Cẩn tức đến thái dương giật thót, đẩy tay nàng ra, chống người dậy rồi nắn nắn tay và vai nàng, sau đó trầm giọng: "Lên đây."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play