Trong triều cũng có lời ra tiếng vào, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ bàn tán vài câu rồi không ai nhắc lại nữa. Ai lên triều cứ lên triều, ai tấu chương cứ tấu chương, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Lục Cảnh Hành phe phẩy quạt, cười nói: "Quan trường này nước sâu khó lường, bá tánh sao mà hiểu nổi."
Hoài Ngọc tựa vào đầu giường, bóp mũi uống cạn bát thuốc, mặt mày nhăn nhó vì đắng: "Có gì mà không hiểu? Dám áp giải người của Giang phủ đến nha môn, chắc chắn là vì chuyện bệ hạ bị hành thích."
"Thế cũng được sao?" Lục Cảnh Hành khẽ hừ, lắc đầu: "Tử Dương Quân dù sao cũng có công hộ giá."
Chẳng phải là hộ giá có công sao? Nhớ đến vết thương trên người hắn, Lý Hoài Ngọc nhíu mày, trở mình xuống giường.
"Ngươi làm gì vậy?" Lục Cảnh Hành chặn cây quạt trước mặt nàng, bực bội nói: "Thân thể còn chưa khỏe hẳn đâu!"
"Chuyện này có điểm kỳ lạ." Hoài Ngọc nắm lấy nan quạt của hắn, ngước mắt nói: "Ta đã cầu xin Hoài Lân, với tính cách của nó, tuyệt đối sẽ không làm to chuyện bị hành thích. Tình hình hiện giờ, chắc chắn có kẻ cố tình gây rối, muốn mượn chuyện này để triệt hạ Giang phủ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT