"Nhị thúc là người thế nào ai mà không biết? Phong lưu quen thói, với ai cũng có thể thề non hẹn biển, nhưng cả một sân trắc thất đó, có ai thật sự chiếm được trái tim ông ấy đâu? Kẻ ngốc mới tin lời ông ấy!"
Giang Huyền Cẩn sững người.
Không để ý đến sắc mặt của hắn, Giang Diễm tự mình nói tiếp:
"Người càng nói lời hay ý đẹp, tâm tư lại càng nông cạn. Nếu sau này cháu cũng thích một người, chắc chắn sẽ không dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành lừa gạt nàng, mà sẽ móc hết tim gan ra, thật lòng đối tốt với nàng."
Thật vậy sao? Giang Huyền Cẩn cúi mắt suy nghĩ, hình như đúng là như vậy. Bạch Châu Ki luôn nói với hắn "ta thích ngươi", "ta muốn hái sao trên trời xuống cho ngươi", nhưng sự thật thì sao? Những lời nàng nói ra, chính nàng cũng chưa từng để trong lòng, phải không?
Giống như tùy tiện nhặt được một người, thấy đẹp, hợp ý mình, liền trêu chọc vài câu. Trêu chọc đến mức hắn ngốc nghếch tin theo, trong khi mắt nàng vẫn trong veo, cười hì hì nhìn hắn mất kiểm soát, chìm đắm.
Thật ngốc, thảo nào nàng cứ nhìn hắn cười. Trong mắt nàng, hắn chắc là ngốc lắm phải không? Miệng thì nói không tin, nhưng chân lại cứ bước vào cạm bẫy của nàng, đến mức không trèo ra được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play