"Ngươi không biết sao?" Lục Cảnh Hành cười nhạo: "Vị khôi thủ nhà họ Trương năm kia là hạng người gì? Một tên hoàn khố, trong bụng chẳng có lấy nửa giọt mực, sao có thể viết ra được áng văn chương gấm vóc, lại còn được cả triều đình khen ngợi? Ngươi thật sự tin thứ đó là do hắn tự viết chắc?"
"Đó chỉ là suy đoán của ngươi." Giang Huyền Cẩn ngước mắt nhìn hắn: "Có chứng cứ không?"
"Có chứng cứ thì Lương Tư Hiền còn có thể tiêu dao nhiều năm như vậy sao?" Lục Cảnh Hành lắc đầu: "Đây đều là chuyện mọi người ngầm hiểu nhưng không thể nói ra mặt, dù sao quyển thi cũng nằm trong tay đám người ở Chưởng Văn Viện, chẳng ai thấy được."
Điều này đúng là sự thật, ngay cả Tử Dương Quân đến cũng không thể xem được trọn vẹn ba quyển thi đứng đầu.
Bạch Ai rất không cam lòng nói:
"Bây giờ tại hạ có thể làm gì? Đến nha môn đánh trống kêu oan?"
"Đừng." Hoài Ngọc lắc đầu: "Ngươi kêu oan, người ta sẽ tưởng kẻ đổi quyển thi của ngươi là Giang nhị công tử, nhưng hắn đâu có làm, hắn còn tức giận hơn ngươi ấy chứ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT