Editor: Bamboo

____________________

Ngay lúc này, trên lầu khách sạn còn đang cử hành tiệc rượu.

Tiệc rượu này là nơi xã giao của giới thượng lưu thành phố A, hiện tại còn chưa kết thúc.

Nhà họ Giang vốn không có tư cách tiến vào loại tiệc rượu như này, nhưng lại được đi theo nhà họ Tiền tiến vào, bởi vậy rất quý trọng cơ hội lần này.

Ba Giang mang theo con trai Giang Sùng Nguyên xã giao khắp nơi, gương mặt mang theo vẻ tươi cười nịnh nọt, cầm một xấp danh thiếp, gặp người là phát.

Bà Giang thì lại mang theo con gái Giang Nhiễm, đi theo mấy nhóm phu nhân mang theo con trai, cười cười nói nói, ý đồ thuận tiện giải quyết hôn sự của con gái. Chỉ là mộng tưởng thật đẹp, nhưng hiện thực lại vả cho mấy cú.

Cười chết, bọn họ nói cái gì, hai người căn bản đều chen vào không được.

Bà Giang và Giang Nhiễm như hai cái bình hoa được trưng bày nơi đó.

Tươi cười trên mặt Giang Nhiễm cương cứng, xoa xoa mặt, oán giận nói: “Mẹ, anh hai đâu? Cơ hội tốt như vậy, sao không thấy anh ấy đâu? Anh ấy cũng quá không biết suy nghĩ cho nhà chúng ta.”

Việc Giang Hoa Vinh bán con cầu vinh, bà Giang và Giang Sùng Nguyên đều che giấu, không cho Giang Nhiễm biết.

“Anh hai con có việc,” bà Giang nói: “Nó không thể tới được, hiện tại có lẽ đang bận việc.”

Bận dùng thân thể giúp nhà họ Giang kiếm chác lợi ích.

Vẻ mặt Giang Nhiễm hồn nhiên, ôm lấy cánh tay bà Giang, chu miệng lên, “Được thôi, công việc là quan trọng nhất.”

Phía dưới lông mi giả đậm đen là ác ý chợt lướt qua, tên anh hai ngu ngốc kia của cô, hiện tại nhất định đang sướng muốn chết.

Hy vọng mấy tên phóng làm được việc, chụp hết được mấy trò hề của anh ta, đến lúc đó lại mua thêm mấy cái hotsearch, ha, Giang Dữ Mặc! Lần này xem anh còn xoay người như thế nào được nữa!

Giang Hoa Vinh phát xong hết danh thiếp, mang theo con trai cả thỏa thuê đắc ý trở lại.

“Chồng ơi, nói chuyện bàn bạc thuận lợi không?” Bà Giang nói.

Giang Hoa Vinh cười đắc ý, “Đều nhận lấy danh thiếp hết rồi, cũng đã kết bạn Wechat, hợp tác không phải dễ như trở bàn tay à?”

Một Giang Dữ Mặc đổi lấy được phồn vinh, chuyến làm ăn này quá đáng giá.

Vừa nói xong, điện thoại vang lên.

“Là Tiền Đại thiếu,” Giang Hoa Vinh giơ điện thoại lên, “Cậu ta khẳng định rất vừa lòng cuộc làm ăn này, nói không chừng tìm tới để đầu tư thêm nữa ấy chứ.”

Đôi mắt bà Giang sáng rực lên như bóng đèn pha, “Vậy ông nhanh bắt máy đi, đừng để cho đại thiếu đợi lâu.”

Giang Hoa Vinh đi khỏi đám đông, tìm góc không người, vừa mới bấm nhận, còn chưa kịp nói ra lời nịnh nọt, bên kia đã mắng xối xả.

“Giang Hoa Vinh, ông dạy con sao thế hả?...”

Chỉ vài phút, Giang Hoa Vinh bị mắng đến máu chó phun đầy đầu, còn không dám tìm cớ biện minh, chỉ có thể cúi đầu khom lưng, tận dụng mọi thứ để tạ lỗi.

“Trong vòng 3 ngày, nếu không thấy được Giang Dữ Mặc chủ động tới cửa, không chỉ hạng mục bị huỷ bỏ thôi đâu, nhà họ Giang các người cũng đừng nghĩ có thể tiếp tục sống được ở thành phố A.”

Nhà họ Tiền không phải là hào môn số một gì ở  thành phố A, nhưng cũng không phải là gia tộc mà nhà họ Giang có thể đối phó được.

Lời này hắn ta nói được làm được.

Giang Hoa Vinh đổ mồ hôi ướt đẫm, lập tức gọi điện thoại cho Giang Dữ Mặc, vừa gọi được đã lạnh giọng trách mắng: “Thằng ngu! Cánh mày cứng rồi đúng không!”

Điện thoại bị ngắt, Giang Hoa Vinh nghẹn họng, trừng mắt nhìn điện thoại, hô hấp thô nặng, ngon tay ấn phím đều đang run rẩy.

Lại gọi.

“Giang Dữ Mặc! Mày!”

Điện thoại lại bị ngắt, gọi tiếp lần nữa.

“Giang!”

Ngắt, lại gọi!

Giang Hoa Vinh tức điên đầu, nhưng sợ mình chửi, Giang Dữ Mặc lại ngắt tiếp, đành phải áp xuống cơn tức, “Anh ở đâu?”

Khoé môi Giang Dữ Mặc khẽ cong lên, “Này mới là tiếng người nè, tôi mới nãy còn tưởng là tiếng chó sủa cơ chứ.”

Giang Hoa Vinh tận lực nhẫn nhịn, da mặt run rẩy, “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Có thể leo lên nhà họ Tiền, là may mắn của anh!”

“May mắn như thế, sao ông không tự mình bắt lấy?” Giang Dữ Mặc nói, “Chẳng lẽ do ông lớn lên quá xấu? Người ta chướng mắt?”

Đứa con riêng ngày thường ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay lại đột nhiên miệng lưỡi sắc bén, Giang Hoa Vinh giận run người: “Anh con mẹ nó ở đây? Nhanh cút về đây cho tôi!”

“Không cần rắc rối thế đâu.” Giang Dữ Mặc không che giấu ác ý của mình, “Trực tiếp đem Giang Sùng Nguyên đưa đi không phải tốt hơn sao, không được thì mang theo Giang Nhiễm luôn, hai anh em cùng hầu hạ hai anh em khác, cũng là một đoạn giai thoại đáng được ca tụng.”

Trước khi Giang Hoa Vinh kịp phát ra tiếng kêu gào, Giang Dữ Mặc thẳng tay ngắt luôn điện thoại, Giang Hoa Vinh tức đến ngã ngửa, che ngực, huyết áp tăng cao.

Càng làm cho ông ta tức giận là Giang Dữ Mặc nói xong đã ngắt máy, ông ta gọi lại nhiều lần, mới nhận ra bản thân đã bị Giang Dữ Mặc chặn luôn rồi.

Trước mắt Giang Hoa Vinh tối sầm, hô hấp không thuận, cũng mau Giang Sùng Nguyên thấy không đúng, vội cầm thuốc trợ tim tác dụng nhanh tới, đút cho ông ta ăn, nếu không có lẽ đã phải nhập viện khẩn cấp.

“Ba, Giang Dữ Mặc nói gì?” Giang Sùng Nguyên nói.

“Sói mắt trắng, dưỡng không thân!”

Ba Giang không có một chút tình cảm nào với đứa con riêng này của mình, dù ông ta ở lúc vợ mình mang thai, không quản được lưng quần, nhưng đã nuôi nó nhiều năm như thế, nó lại không chút nào để ý ân nuôi dưỡng của ông ta.

Lời đe dọa của Tiền Đại thiếu vẫn ở bên tai, Giang Hoa Vinh nhanh chóng dặn dò con trai: “Con nhanh đi kêu người tìm nó, rồi đưa đến chỗ Tiền thiếu, nếu không nhà họ Giang chúng ta liền tiêu!”

Sắc mặt Giang Sùng Nguyên lạnh băng, hắn ta không ngờ tới, đều đã hạ thuốc, Giang Dữ Mặc thế nhưng còn chạy được, hai anh em nhà họ Tiền kia cũng quá phế vật, chỉ một người cũng bắt lại không được.

Dù trong lòng khinh thường, nhưng tình huống hiện tại hắn ta không thể không đi kêu người tìm Giang Dữ Mặc về, thu thập cục diện rối rắm này. Tưởng tượng phải theo sau chùi đít cho đứa con riêng kia, Giang Sùng Nguyên như nuốt phải ruồi bọ, ghê tởm muốn ói.

Nhưng hắn ta lại không thể không làm, hết thảy đều vì phồn vinh của nhà họ Giang!

Chút hành động của bọn họ tạo nên động tĩnh không nhỏ, đã thu hút người khác chú ý, cơ hội hiếm có thế này người nhà họ Giang không muốn lãng phí, nên nỗ lực bày ra biểu tình thật tốt, đang lúc muốn thử tiếp xúc với người khác, cửa vào tiệc rượu đột nhiên náo nhiệt lên.

Ban tổ chức, cùng với những người dù bọn họ nịnh bợ nãy giờ cũng không thèm nhìn, hiện tại lại đang hứng thú vây quanh một người đàn ông đi đến.

Hắn cao nhất trong đám người, động tác giơ tay nhấc chân ưu nhã vô cùng, không thể nào rời mắt được.

Mấy cô gái cùng độ tuổi xung quanh đều nhịn không được đỏ mặt.

Cố Ngu, tuy là con thứ hai của nhà họ Cố, nhưng lại là người cầm quyền chân chính, 25 tuổi đã quản lý tập đoàn Cố thị được 5 năm.

Thiên phú kinh doanh của hắn ngay cả mấy người lớn tuổi trong nhà đều tắm tắc bảo lạ, cảm thán thật sự có thiên tài, bách chiến bách thắng, tiếc là không phải người nhà mình.

Nhưng không sao, nếu có thể kết hôn với hắn, nói không chừng còn sinh được đứa cháu trai thiên tài.

Chỉ là mặc kệ bọn họ dặn dò đám con cháu trong nhà như thế nào, cũng không vài người dám bước đến gần.

Đơn giản bởi vì Cố Ngu tuy rằng nho nhã, ôn tồn lễ độ, còn rất tôn trọng người khác phái, nhưng trên thực tế, không dễ để tiếp cận hắn. Ngay lúc bạn muốn tâm sự, càng tiến thêm một bước hiểu rõ lẫn nhau, Cố Ngu luôn sẽ tìm cớ rời đi.

Ai cũng giữ lại không được.

Dần dà, Cố Ngu liền trở thành bông hoa cao lãnh trong giới thượng lưu.

Hơn nữa bông hoa này trừ công việc, đời sống bình thường đều rất sạch sẽ, việc này càng làm cho hắn trở thành bạch nguyệt quang không dám chạm vào trong lòng vô số nam nữ.

Nhưng dạo gần đây, nhà họ Cố truyền ra một ít tiếng gió, nghe nói Cố phu nhân thấy con trai nhà mình tận 25 tuổi rồi còn chưa từng yêu đương, gấp muốn chết, muốn giới thiệu đối tượng cho hắn.

Cố Ngu cùng mấy người bạn tốt vừa đến, trò chuyện mấy câu rồi tạm thời rời đi.

Mẹ Cố liếc mắt sang, oán giận: “Công việc công việc, chỉ biết công việc. Con đều đã 25, chừng nào mới mang con dâu ngoan ngoãn về cho mẹ hả?”

Cố Ngu tuỳ tay cầm ly rượu từ người phục vụ đi ngang qua, cười cười định đối phó với việc thúc giục kết hôn mười năm như một của mẹ mình. Đột nhiên đôi mắt nhắm lại, thân thể như bị điện giật, run lên một chút.

Mẹ Cố vốn dĩ chỉ nói giỡn, nhưng không ngờ con trai im lặng không đáp, nên nhịn không được nghiêm túc nói, “Mẹ nói với con, năm nay nếu con còn chưa tìm được người yêu, ăn Tết cũng đừng về nhà, ở bên cạnh công ty của con luôn đi!”

Cố Ngu nhấc mắt lên, đôi mắt vốn trầm tĩnh nội liễm giờ đây lại tràn đầy gợn sóng phập phồng.

Mẹ Cố còn muốn nói thêm, không biết vì sao lại đột nhiên dừng lại, chậm rãi khép miệng.

Bà hiểu rõ con trai của mình, tuy rằng Cố Ngu không biểu hiện ra ngoài, nhưng bà có thể cảm nhận được giờ phút này tâm tình của Cố Ngu vô cùng không tốt.

Mẹ Cố rất ít khi nhìn thấy cảm xúc của con trai mình dao động lớn như thế, lời quan tâm còn chưa kịp thốt lên, đã thấy Cố Ngu chớp chớp mắt, cảm xúc trong mắt nhanh chóng rút đi.

Cố Ngu nhìn thời gian trên điện thoại, trầm ồn như hắn mà lông mi cũng run rẩy không ngừng.

“Dì, việc lớn đời người của Ngu ca không cần dì nhọc lòng đâu, cậu ấy muốn tìm người yêu thì chỉ cần ngoắc tay một cái là có.”

Từ Diệu Phi mặc áo sơ mi bông, mở hai nút áo trên cùng, cười vui vẻ nói: “Thật ra con mới là người thiếu người yêu đây này, nếu dì giới thiệu cho con một người thì quá là tốt luôn.”

Mẹ Cố cũng rất hiểu biết bạn bè của con trai mình, “Dì nghe nói con vừa mới chia tay bạn gái ngày hôm qua, an phận chút, đừng mãi làm mẹ con lo lắng.”

Từ Phi Diệu giơ hai tay đầu hàng: “Tin tức của mấy dì cũng quá nhanh, tính cách không hợp, con cũng không có biện pháp nào.”

Cố Ngu lúc này cũng mở miệng, “Mẹ, chuyện như này đều dựa vào duyên phận, lúc nào đến thì sẽ đến.”

Trước kia nếu Cố Ngu nói như vậy, mẹ Cố sẽ lải nhải thêm nửa giờ nữa, nhưng giờ bà cũng yên lặng, thầm nghĩ chẳng lẽ mình tạo áp lực quá lớn cho con trai.

Cố Ngu nhấp nhẹ champagne, ánh mắt đồng thời quét hết một vòng hội trường, “Mẹ, Du Du đâu?”

“Hả, con bé nói quá ngộp, ra ngoài hít thở không khí rồi.” Mẹ Cố nói. 

Nơi tầng lầu này đều là người trong giới, không mấy người dám đắc tội tiểu thư nhà họ Cố.

Ba Cố - người vẫn luôn cười nhìn vợ hối con trai kết hôn nãy giờ - nhìn đồng hồ: “Đi ra ngoài khoảng mười phút rồi.”

Cố Ngu đưa ly rượu cho bạn cầm giúp, “Con đi tìm con bé.”

Bạn thân Chu Ý Bạch cho rằng Cố Ngu chỉ là không muốn nghe mẹ Cố lải nhải giục hôn, tri kỉ tiến lên bắt chuyện với mẹ Cố, nói sang chuyện khác.

“Nhà con gần đây mới nghiên cứu phát minh ra một sản phẩm chăm sóc da…”

Từ Phi Diệu nhìn chăm chú bóng dáng Cố Ngu rời đi.

Ảo giác sao? Sao lại cảm thấy đêm nay Ngu ca có chút khẩn trương?

Từ Phi Diệu lắc đầu, mình chắc là uống say thật rồi.

Ngu ca ngay cả khi bị tai nạn cũng không thay đổi biểu tình gì, sao có thể sẽ khẩn trương?
 ___________________
Editor: Bamboo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play