Editor: Bamboo

____________________

“Mềm thật đấy! Không uổng phí anh nhớ thương lâu như vậy.”

“Nhìn gầy gò ha, bởi thịt đều dồn hết xuống mông rồi đây này. Loại cực phẩm này nhà họ Giang thật đúng là bỏ được.”

“Chỉ là một đứa con riêng mà thôi, đổi lại được hạng mục mấy ngàn vạn, vẫn là nhà họ Giang có lời. Quay video trước đã, đem mông cậu ta chu lên.”

Dưới ánh đèn mờ ám trong căn phòng khách sạn xa hoa, Giang Dữ Mặc mở to mắt.

Phía sau truyền đến hai giọng nói đàn ông bỡn cợt ghê tởm.

Sao có thể ghê tởm được thế này?

Hình như còn có chút quen tai?

Không đúng, không phải cậu chết rồi sao?

Trước lúc mất đi ý thức, trong khuôn viên được tỉ mỉ bố trí, nữ thần cậu theo đuổi nhiều năm cuối cùng cũng đáp ứng lời cầu hôn của cậu.

Một câu “em đồng ý” làm cho cậu vui mừng quá đỗi, kích động ôm người vào lòng, “Tôi vĩnh viễn sẽ tốt với em.”

Giữa lưng lại truyền đến cơn đau bén nhọn.

“Thực xin lỗi.” Bên tai là tiếng khóc thút thít của Nguyên Tiếu, “Cậu hại chết nhiều người như vậy, còn muốn ra tay với A Ngu. Tôi thích anh ấy, tôi không thể nào trơ mắt nhìn cậu hại chết anh ấy được.”

Giang Dữ Mặc đến chết cũng không thể khép mắt.

Hiện tại sao lại thế này? Cậu không chết?

“Người sao lại choáng váng rồi? Cho nhiều thuốc quá à?” Người đàn ông đang cầm điện thoại chuẩn bị quay video khựng lại, “Tiền Hâm, em lại xem cậu ta có phải bị doạ ngốc rồi không?”


Tiền Hâm?

Nhà họ Tiền không phải bị cậu làm cho phá sản rồi à?

Tiền Hâm và Tiền Thịnh là hai cục u ác tính của giới giải trí, một người bị tai nạn xe cộ biến thành người thực vật, rồi bị người nhà của người bị hại rút ống thở. Người còn lại thì bị tê liệt nửa người dưới, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cả ngày bị bạn cùng phòng chơi ném phân.

Nhưng hiện tại Tiền Hâm vẫn còn bình thường, cậu trọng sinh?

Giang Dữ Mặc nhịn không được mỉm cười, cậu quả nhiên chính là thiên mệnh chân tử.

Đời trước, cậu bị nhà họ Giang nhận về nuôi, mơ màng hồ đồ sống mười mấy năm, bỗng nhiên thức tỉnh, biết thế giới này là một quyển tiểu thuyết.

Vai chính là Cố Ngu, tinh anh của giới kinh doanh, thiên tài buôn bán, mọi việc thuận lợi.

Xung quanh có vô số anh em và mỹ nhân, vả mặt pháo hôi và vai ác, hết thảy âm mưu đều sẽ bị hắn hoá giải, những việc liên quan đến hắn đều sẽ xuôi gió xuôi nước.

Cuối cùng lập nên đế quốc thương nghiệp khổng lồ, đứng trên đỉnh thế giới, ngay cả phía chính phủ khi nhìn thấy hắn cũng phải thật cẩn thận.

Mà cậu, Giang Dữ Mặc là một người ngay cả vai ác cũng không được tính.

Cậu chính là bàn đạp để nam chính thu mua công ty.

Bị ba Giang đưa đến trên giường anh em nhà họ Tiền, nhận hết sự nhục nhã, lúc rời đi bị phóng viên theo dõi vừa vặn chụp được.

Sinh hoạt của kẻ có tiền luôn luôn hấp dẫn sự chú ý của vô số người.

#Đại thiếu gia nhà giàu đắm mình ăn chơi#, hay là #một người cùng lúc hầu hạ hai chồng#, cái nào truyền ra đều cũng sẽ thu hút được lượng lớn người xem.

Giang Dữ Mặc bị nhà họ Giang ghét bỏ, bị đuổi khỏi nhà, tất cả mọi người khinh thường cậu, đi ngang qua cũng phải đá một chân.

Thậm chí còn hỏi cậu có sướng hay không, một đêm bao nhiêu tiền.

Giang Dữ Mặc không tìm được công việc nào, ngay lúc gần đói chết lại bị nhà họ Tiền bắt trở về, chơi chán rồi trao đổi với người khác, cuối cùng chết ở trên giường.

Sự việc bị tuôn ra, cư dân mạng đều mắng cậu xứng đáng.

Mà Cố Ngu chính bằng chuyện này, xé mở lỗ hổng của nhà họ Tiền, chiến tranh dư luận đánh oanh oanh liệt liệt ba ngày, cuối cùng anh em nhà họ Tiền bị đưa vào ngục giam, Cố Ngu lấy giá thấp nhất thu mua công ty, làm đế quốc thương nghiệp của bản thân nâng cao một bước.

Trong sách dùng từ “Không rành thế sự”, “ngoan ngoãn nghe lời” hình dung về cậu, là pháo hôi đáng thương bi thảm nhất của bộ truyện, cũng là hạt bụi vô hình ven đường.

Đây là cốt truyện gốc.

Giang Dữ Mặc sau khi thức tỉnh, không giống người thường đi lấy lòng vai chính, mà bằng vào sự hiểu biết cốt truyện, tỉ mỉ tính kế từng chút, giết đến đỏ mắt.

Cuối cùng nam chính đơn côi một người, còn cậu thì thành công đứng trên đỉnh. Chỉ là sau đó lại bị người trong lòng giết chết.

“Ha ha ha ha!” Cậu cười to tiếng, cười đến nỗi thân thể cuộn tròn lại.

Tiền Hâm đi đến kiểm tra tình huống của cậu, hoảng sợ, “Anh, cậu ta không điên rồi chứ?”

“Anh thấy cậu ta đang giả bộ điên.” Tiền Thịnh cho rằng Giang Dữ Mặc đang giả ngây giả dại chờ người tới cứu, vì thế hắn ta trực tiếp phá vỡ ảo tưởng:

“Ba cậu đã bán cậu cho tôi, 3000 vạn. Biết điều chút, hầu hạ tôi thoải mái tôi thưởng cho cậu chút tiền tiêu.”

“Anh trai tôi nói rất đúng,” Tiền Hâm nói: “Thủ đoạn của anh tôi rất nhiều, đừng không biết tự  lượng sức.”

Giang Dữ Mặc lau đi nước mắt do cười ra tới, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi dậy, không giống như người bị ba mình đưa lên giường kẻ khác, cậu ngoắc ngoắc ngón tay, “Anh lại đây, để tôi xem xem anh làm tôi sướng như thế nào?”

Giang Hoa Vinh nói con nuôi của ông ta rất ngoan ngoãn, anh em hắn ta trước kia cũng chơi như vậy nhiều rồi, nghĩ thầm Giang Hoa Vinh đã dạy dỗ người trước, nên không đề phòng gì tiến lên.

“Anh tới đây~” Tiền Hâm háo sắc xoa xoa tay, “Tiểu Mặc Mặc, để anh thương…”

Giang Dữ Mặc lộ ra nụ cười nhu nhược, ngay lúc hắn ta phân tâm đá một cú vào huyệt Thái Dương hắn ta, Tiền Hâm không rên một tiếng hôn mê bất tỉnh.

Tiền Thịnh kinh giận, vừa động một chút đã bị Giang Dữ Mặc cầm lấy đèn bàn, đập mạnh đến choáng váng.

Giang Dữ Mặc dùng chút sức lực kéo Tiền Thịnh lên giường, nhiều lần không cẩn thận làm đầu Tiền Thịnh va đập lung tung.

“A, xin lỗi nhiều nha.”

Sửa xong tư thế cho hai người, Giang Dữ Mặc mệt đến thở hồng hộc, quần áo ướt đẫm như bị mắc mưa.

Giang Dữ Mặc thưởng thức hình ảnh cay mắt trước mặt trong chốc lát, rồi mở điện thoại lên.

Bấm một chút rồi nâng tay lên, cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn nhỏ cách đó không xa, ngồi xổm trước mặt hai người, nâng tay chuẩn bị đâm xuống…

Một âm thanh đột nhiên xuất hiện trong đầu.

【 Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống “Giúp người làm niềm vui”, cậu có thể gọi tôi…… A!】

Hệ thống vang lên tiếng cảnh báo:【 Ký chủ, cậu muốn làm gì?! *hoảng sợ* 】

Giang Dữ Mặc vội nghiêng đầu sang một bên bởi tiếng thét chói tai, theo sát sau đó là một thanh âm không cảm xúc vang lên.

【 Giám sát thấy ký chủ chuẩn bị làm việc ác.】

Tay Giang Dữ Mặc run lên, cắm dao thẳng tắp vào nệm.

Cậu che lại cổ tay, dòng điện lớn tạo nên đau đớn và run rẩy dường như vẫn còn tàn lưu trong xương cốt.

Hệ thống: 【Rẹt rẹt rẹt!!!】

“Hửm?” Giang Dữ Mặc nghiêng đầu, cười, “Mày là cái gì thế?”

Kiếp trước không có thứ này xuất hiện, cậu thức tỉnh, bằng vào việc biết rõ cốt truyện giết hết cả nhóm của vai chính, ngay cả Cố Ngu cũng không biết rõ nguyên nhân bản thân bị đánh bại, những việc này Cố Ngu không biết một chút gì cả, cho nên nói —

Cậu mới chính là thiên mệnh chi tử!

Hệ thống đã đứng hình, không nghĩ tới vừa mới đến đã trực tiếp bị điện giật.

Nó nhanh chóng chỉnh lại cà vạt ngay ngắn,【Khụ khụ! Tôi là hệ thống giúp người làm niềm vui, ký chủ có thể gọi tôi là…】

“Tiểu nhân?”

【Không được vũ nhục tôi! 】

【 Gọi tôi là Tiểu Thiện! 】

Giang Dữ Mặc: “Bởi vì mày thiện lương?”

Hệ thống tự hào: 【 Đương nhiên rồi.】

Giang Dữ Mặc không quên chuyện bị điện giật lúc nãy, “Cái giám sát thấy làm ác là cái gì nữa?”

Giang Dữ Mặc vô tội mở to hai mắt, “Tôi chỉ muốn miễn phí cạo lông cho bọn họ mà thôi, tôi rõ ràng là đang làm chuyện tốt mà!”

Nói đến chuyện này, hệ thống thật là muốn chết lặng: 【 Chúc mừng ký chủ nha, cậu là người đầu tiên vừa trói định đã kích hoạt được hệ thống giám sát! 】

“Vậy nên tôi rất lợi hại.” Giang Dữ Mặc gật gật đầu.

Hệ thống: 【Không phải đang khen cậu!!! 】

Hệ thống giám sát đột nhiên hiện lên:

【Trừng phạt ngẫu nhiên: Bắt tay với Cố Ngu.】

【Thời gian: 1 giờ. 】

Giang Dữ Mặc cười: “Hệ thống, đây là cái gì?”

Hệ thống: 【 Đây là trình tự chủ hệ thống cấy vào chúng tôi, khi phát hiện ác ý sẽ tự khởi động. 】

“Vì sao lại bị cấy vào cơ chứ? Chủ hệ thống là đang khinh thường mày.” Giang Dữ Mặc nói: “Mày làm trâu làm ngựa cho chủ hệ thống, còn phải bị nó nghi ngờ, mày tách ra tự làm chủ chính mình thì tốt hơn nhiều.”

Hệ thống: 【 Ký chủ, cậu nên lo lắng cho trừng phạt của mình thì tốt hơn đó. 】

Hệ thống ở phía sau hậu đài tự ôm chặt lấy bản thân, không hổ là vai ác, nào có người tốt nào sẽ xúi giục hệ thống độc lập cơ chứ!

Hệ thống nơm nớp lo sợ, đứng ngồi không yên, lập sức soạn ra bài văn dài một ngàn từ gửi cho chủ hệ thống bày tỏ lòng trung thành.

“Cái trừng phạt này, nếu không làm thì sẽ bị gì?”

【 Tôi cũng không biết, nhưng chắc chắn sẽ không có kết quả tốt! 】

“Ha ha, tôi trời sinh đã không thích nghe lời đâu á!”

Cậu ngay cả việc nhìn Cố Ngu cũng đã cảm thấy dơ mắt, kêu cậu bắt tay với hắn?

Ha, hệ thống này đúng là dám nghĩ!

Tin tốt: Thuốc trong người hình như bị điện giật bay sạch sẽ luôn rồi.

Tin xấu: Bị trói một cái hệ thống ngu ngốc, ngày tháng sau này chắc sẽ không được bình yên.

Được trọng sinh trở về dù sao cũng là chuyện tốt, cậu có thể làm như không nghe thấy tên của kẻ nào đó.

Giang Dữ Mặc phải rời đi trước khi hai anh em nhà họ Tiền tỉnh lại.

Cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ, không có khoá.

Giang Dữ Mặc đứng ngay phía sau cửa, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nhân, mày làm được chuyện gì?”

【 Kêu tôi là Tiểu Thiện! Ký chủ chỉ cần nói thầm trong lòng là được. 】

【 Chỉ cần có năng lượng, không chuyện gì là tôi làm không được. 】

Hệ thống dừng một chút, 【 Đương nhiên, chỉ giới hạn trong làm việc tốt. 】

Giang Dữ Mặc nhạy bén chú ý tới trọng điểm, “Vậy hiện tại mày có năng lượng không?”

Hệ thống ngập ngừng, có chút chột dạ: 【 Giá trị năng lượng hiện tại là 0. 】

Giang Dữ Mặc mắng nhẹ: “Phế vật!”

Hệ thống: QAQ, ký chủ quá hung.

Hệ thống vội vàng giải thích: 【 Chỉ cần ký chủ làm việc tốt, hệ thống sẽ tự động phán đoán, rồi phát khen thưởng. 】

“Mày không thể giống với mấy hệ thống trong tiểu thuyết khác à, vừa mở màng đã cho rút thăm trúng thưởng đồ đấy?” Giang Dữ Mặc nói: “Chuyện gì cũng phải tự tay tôi làm! Cần mày để làm gì!”

【 Người ta chỉ là hệ thống giúp người làm niềm vui nho nhỏ mà thôi. Mấy cái cậu nói đều là công năng chỉ có trong tiểu thuyết thăng cấp. 】

Giang Dữ Mặc: “Phế vật!”

Hệ thống: 【 :( 】

Ngoài hành lang vang lên tiếng động mỏng manh, Giang Dữ Mặc an tĩnh dán tai vào khe cửa.

“Anh chắc chắn tin tức không sai chứ? Đây là tin lớn đấy! Nếu là thật, chúng ta sẽ phát tài!”

“Tôi chắc chắn, hai cổ đông lớn của Giải trí Hưng Thịnh tối nay xác thật đều vào khách sạn, không chừng hiện tại đang chơi vui vẻ trên giường ấy chứ.”

“Chúng ta phải mau một chút, đừng để bỏ lỡ. Nếu thành công, chúng ta có thể về hưu luôn cũng được!”

“Tìm được rồi! Cửa không đóng, chính là căn phòng này không sai!”

Giang Dữ Mặc vội dán chặt mình vào cách tường cạnh cửa, cửa phòng bị đá mạnh đẩy vào, hai tên phóng viên lập tức khiên camera tiến vào, chụp răng rắc phía giường lớn không ngừng.

Tiền Thịnh và Tiền Hâm bị tiếng chụp ảnh ồn ào đánh thức, ánh đèn flash chiếu sáng như muốn chói mù mắt.

Tiền Hâm vội vàng trèo xuống khỏi người anh trai, đem chiếc chăn duy nhất trên giường bọc người mình lại, la to, “Mấy người là ai!! Quần áo đâu rồi, mẹ nó ai cởi quần áo của tôi!”

Tiền Thịnh muốn kêu vệ sĩ, nhưng lại không tìm thấy điện thoại, che lại nơi xấu hổ la to: “Ai sai mấy người tới! Đừng chụp! Mấy người muốn chết hả? Vệ sĩ! Vệ sĩ!”

Giang Dữ Mặc đi ra từ sau cửa, chạy nhanh rời đi.

Hai người đàn ông thân hình cường tráng từ cuối hành lang đi đến, lướt qua người cậu.

Vào thang máy, trước khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, Giang Dữ Mặc nhìn thấy hai người đàn ông kia vọt vào căn phòng “náo nhiệt”.

Hệ thống: 【 Aiizz, ký chủ, chúng ta cứ vậy đi hả? 】

Trong thang máy chỉ có một mình cậu, Giang Dữ Mặc khoan khoái cắm tay vào túi, “Không đi thì ở lại để xem náo nhiệt à?”

【 Cũng không phải mà, tôi còn tưởng là ký chủ sẽ nghĩ cách giết chết bọn họ. 】

Giang Dữ Mặc kinh ngạc: “Mày sao lại nghĩ như thế hả? Tôi là lương dân tuân thủ pháp luật đấy.”

Hệ thống: 【 Cậu vừa rồi còn muốn thiến bọn họ.】

Nếu không phải biết kiếp trước ký chủ hầu như giết hết những nhân vật quan trọng, nó thật đúng là sẽ tin.

“Đã nói là cạo lông miễn phí!” Giang Dữ Mặc nói: “Cạo lông miễn phí!”

Tít!

Thang máy đến sảnh lớn lầu một, Giang Dữ Mặc đi ra ngoài.

Lúc cậu đi ngang qua quầy nhân viên trước sảnh, giám đốc đang nôn nóng dẫn theo mấy tên bảo vệ chạy về phía thang máy, “Phóng viên rốt cuộc vào bằng cách nào? Tôi nói cho mấy người, nếu khách quý quyết tâm truy cứu, đừng nói mấy người, ngay cả tôi cũng bị tính sổ luôn!!!”

Giang Dữ Mặc vừa lòng cong cong khoé miệng.

Hệ thống: 【 Ký chủ hình như rất vui vẻ? 】

Giang Dữ Mặc hừ một tiếng, “Nhìn thấy người khác sống không tốt, tôi đương nhiên vui vẻ.”

Hệ thống nhớ tới cuộc đời trong tiểu thuyết gốc của ký chủ, cũng không đành lòng.

Qua một lát, hệ thống cẩn thận đề nghị:【Chúng ta hiện tại đi tìm Cố Ngu đi?】

“A.” Giang Dữ Mặc cười lạnh, “Kêu tôi đi tìm Cố Ngu? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Hệ thống không dám làm thêm gì, chỉ có thể câm miệng.

Tự an ủi bản thân, chỉ cần ký chủ trải nghiệm qua uy lực của hệ thống giám sát, cậu ấy sẽ an phận lại.

Hệ thống bị sát khí của số liệu làm cho run rẩy, cho đến khi Giang Dữ Mặc ra khỏi cửa lớn khách sạn, mới nhỏ nhẹ nói:【 Nhiệm vụ đầu tiên đã thất bại, có lẽ trừng phạt sẽ rất nặng.】

Giang Dữ Mặc trợn trắng mắt.

Cậu trời sinh đã mang tính ghen ghét, cả cuộc đời ngắn ngủi của mình, cậu không sống được mấy ngày yên ổn, người khác không chọc đến cậu thì thôi, cậu cũng nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng nếu chọc đến trên đầu cậu, cậu sẽ dùng hết biện pháp làm cho người yêu đối phương phản bội, gia đình không yên.

Mười mấy năm cuộc đời Giang Dữ Mặc tràn ngập bụi gai nhấp nhô, mà người khác xuôi gió xuôi nước hạnh phúc yên ổn lại như biến thành từng cây gai bén nhọn hung hăng cắm vào lòng cậu.

Là vai chính trong truyện sảng văn, Cố Ngu là người nổi bật nhất trong số đó!

Nghĩ đến việc sau này sẽ chung sống cùng hệ thống, trước mắt Giang Dữ Mặc liền tối sầm.

Giang Dữ Mặc đứng dưới mái hiên, nhìn dòng xe cộ nối liền không đứt, ánh đèn nê ông đầy đủ màu sắc, nghiêm túc đề nghị, “Hay là giết chết tôi luôn đi.”

【 A, sự tình cũng đã xảy xa, thời gian lại không thể chảy ngược lại. 】

Hệ thống:【 Mời ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ mở ra trình tự trừng phạt. 】

Dùng hết sức lực can đảm nói xong những lời này trước mặt vai ác của cả quyển sách, hệ thống liền lập tức sủi chạy.

Giang Dữ Mặc chậc một tiếng, có loại cảm giác vô lực như một quyền đấm vào bông mềm. 

Bỗng nhiên cậu thoáng nhìn một bóng người bị vài người vây lại, buộc phải đi vào hẻm nhỏ.

“Là cô ta? Cô ta sao lại ở chỗ này?”

___________________
Editor: Bamboo
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play